Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 187 : Ý kiến hay

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Bên Cổ tiên sinh còn chưa có tin tức thì phía cho vay nặng lãi đã tới tìm Tôn tiên sinh, để cho Tôn tiên sinh nhắc nhở Hàn Thị, tháng này, phải trả hai mươi vạn tiền gốc.



Hàn Thị rất rõ ràng hậu quả của việc đến kỳ không trả được tiền, trên hiệp ước viết, quá hạn không trả, lãi chồng thêm lại, cứ bảy ngày lại tăng một lần, nói cách khác, giữa tháng này không trả được cả vốn và lãi thì bảy ngày sau đó, lợi tức từ sáu ngàn lên chín ngàn, sau bảy ngày nữa là một vạn hai... Ban đầu lòng tin tràn đầy, chắc chắn trả hết số tiền này, ai ngờ phát sinh... Đây mới là khoản thứ nhất, còn ba tháng sau tới kỳ trả năm mươi vạn... Hàn Thị không dám nghĩ nữa, trừ phi bán hết số cửa hàng của Minh Doãn cùng thôn trang đi mới có thể lấp được cái động không đáy này.



"Ngươi mau đi thúc giục Cổ tiên sinh, đã mấy ngày rồi không có tin tức." Hàn Thị vội vàng phân phó.



Tôn tiên sinh khó xử: "Tiểu nhân đã giục Cổ tiên sinh rồi, Cổ tiên sinh nói, chuyện như vậy phải xem cơ duyên xảo hợp, càng gấp gáp càng khó qua tay, hơn nữa giá tiền cũng sụt đi."



"Đúng là vậy, nhưng chúng ta làm sao có thời giờ..., ngươi đi nói cho Cổ tiên sinh, giá tiền qua tay chắc không giảm lắm, phải nhanh chóng, nếu không không thể giấu được nữa." Hàn Thị buồn bực nói.



Ngoài miệng Tôn tiên sinh đồng ý, trong lòng nghĩ: Phu nhân nghĩ chuyện này còn có thể giấu được? Sớm hay muộn, đợi mỏ chuyển rồi, hắn cũng nhanh chóng rời đi, tránh đêm dài lắm mộng. Sau khi Tôn tiên sinh đi, Hàn Thị sai Khương mama đem bốn rương đồng mở ra.



Khương mama lập tức hiểu ý phu nhân, kinh ngạc nói: "Phu nhân, đây là đồ cưới người chuẩn bị cho tiểu thư."



Khóe miệng Hàn Thị co rúm, thống khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới từ từ mở ra, thanh âm chát đắng: "Lửa cháy đến nơi, sao còn chú ý dưới mắt."



Chỉ cần vượt qua lần khó khăn này, đồ cưới sau này có thể chuẩn bị nữa. Nhưng thế này cũng không đủ, Khương mama bất đắc dĩ mở thùng ra, nghĩ nghĩ, không cam lòng, lại nói: "Phu nhân, hay là người cùng đại thiếu gia thương lượng một chút, để cho đại thiếu phu nhân..."



Hàn Thị trầm giọng cắt lời: "Còn chưa tới tình trạng kia, ngươi vội cái gì?"



Lại qua mấy ngày, mắt thấy sắp tới giữa tháng, bên Cổ tiên sinh rốt cục có tin tức, nói là tìm được một thương nhân, nguyện ý bỏ ra mười tám vạn lượng mua mỏ.



Hàn Thị thất vọng cực điểm: "Ít như vậy?"



Vốn hi vọng cũng phải được một nửa. Tôn tiên sinh nói: "Cái giá tiền này đã là không tệ rồi, họ là thương nhân tinh ranh. Cổ tiên sinh không dám nói đây là mỏ của phu nhân, chỉ nói là của hắn, bởi vì trong nhà có việc gấp, cần dùng bạc, mới nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, bằng không, nhất định không bán."



Hàn Thị nhanh chóng tính toán, như vậy, mụ thua lỗ chín mươi mấy vạn, bốn mươi mấy vạn tiền vốn trôi theo dòng nước, còn phải cõng trên lưng năm mươi mấy vạn tiền vay.
Minh Châu chống giường, muốn ngồi dậy, không may mông chạm vào thành giường, đau không chịu được ngã ra.



Hàn Thị đau lòng: "Đứng lên làm gì? Mau nằm úp xuống."



Minh Châu xoay người, gục trên đùi mẹ, yếu ớt nói: "Mẹ, nữ nhi không muốn xa mẹ, nữ nhi cho tới giờ chưa từng rời xa mẹ..."



Hàn Thị vỗ nhẹ lưng cô ta, thở dài: "Mẹ làm sao rời bỏ con được..."



Nhưng là không rời đi được không? Hàn Thị rất rõ ràng, danh tiếng Minh Châu ở kinh thành coi như mất sạch, không thể tìm được một gia đình tốt, Vũ Dương Quận chúa kia quá độc ác, cũng không phải là cái gì thâm cừu đại hận, có cần hủy con người ta như vậy? Đợi Hàn Thị trở lại Ninh Hòa đường, Khương mama cũng đã về.



"Thế nào rồi?" Hàn Thị hỏi Khương mama.



"Tôn tiên sinh đã đi tìm Cổ tiên sinh rồi. " Khương mama trả lời.



Hàn Thị yên lặng hồi lâu, nói: "Đã có hai mươi ba vạn lượng, đồ cưới của Minh Châu nữa, hẳn là đủ ứng phó, chuyện bán cửa hàng phải chắc chắn, ngươi đi nói chuyện với Triệu quản sự, xem ý thế nào?"



Khương mama đáp ứng. Hàn Thị nhíu mày, trầm ngâm: "Bọn hạ nhân trong phủ đều truyền, Lưu di nương mang thai con trai, chuyện này ngươi có nghe nói?"



Khương mama ngây ngốc: "Lão nô cũng mới nghe qua.".



Lông mày Hàn Thị càng nhíu chặt: "Vậy sao không báo cho ta?"



Khương mama vội nói: "Lão nô cho là, mới mấy tháng, sao biết là nam hay nữ? Mọi người chỉ là đoán mò thôi, phu nhân đã đủ chuyện phiền lòng, lão nô sao dám để những tin này tới khiến phu nhân mệt mỏi thêm."



Hàn Thị nguôi giận, nói: "Chuyện này không được qua loa, ngươi nói Tiễn Thu để ý, có tin tức gì, lập tức báo cho ta."