Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 196 : Thái hậu suy đoán

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Ngày hôm đó, sau khi hạ triều, Hoàng đế tới hậu cung thỉnh an Thái hậu.



"Hôm nay khí sắc mẫu hậu tốt lên rất nhiều." Hoàng đế vui mừng nói.



Thái hậu cười khẽ liếc nhìn Vũ Dương đứng bên cạnh: "Mấy ngày nay làm phiền Vũ Dương ở trong cung phụng bồi ai gia, trêu chọc ai gia vui vẻ, tâm tình tốt lên, còn hữu hiệu hơn cả uống thuốc."



Vũ Dương cười duyên nói: "Chỉ cần Thái hậu không chê Vũ Dương om sòm, Vũ Dương nguyện ý cả đời phụng bồi Thái hậu."



Thái hậu cười nói: "Theo ai gia cả đời, chẳng lẽ cháu không lấy chồng sao?"



Vũ Dương ngượng ngùng, cúi đầu xoắn khăn, lẩm bẩm: "Thái hậu làm người ta cười cháu, Vũ Dương không cần lập gia đình."



Thái hậu cười rộ lên: "Nào có đạo lý nữ nhân không lấy chồng."



Hoàng đế cười nói: "Vũ Dương cũng đến tuổi lập gia đình rồi, Vũ Dương có công hầu hạ Thái hậu, Cô nhất định cho phép ngươi lấy một lang quân như ý."



Mặt Vũ Dương ngày càng đỏ, hờn dỗi: "Ngay cả Hoàng thượng cũng giễu cợt Vũ Dương rồi."



Hoàng đế cùng Thái hậu thoải mái cười to, Thái hậu nói: "Nhất định phải tìm cho Vũ Dương chúng ta một người tài hoa cái thế, anh tuấn tiêu sái."



Vũ Dương nghe thế trong đầu liền tự nhiên hiện lên thân ảnh Lý Minh Doãn, đáng tiếc... Hắn đã lập gia đình rồi. Thái hậu thấy trong mắt nàng chợt lóe lên ảm đạm, lòng nghi ngờ: Chẳng nhẽ nha đầu này đã có người ngưỡng mộ trong lòng? Nhìn Vũ Dương cúi đầu không nói, Thái hậu quyết định dừng đề tài này, đợi tìm hiểu tâm tư Vũ Dương kỹ rồi hãy nói.



Thái hậu chuyển nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt Hoàng đế rất kỳ quái, mặc dù cười nhưng ánh mắt lộ vẻ không yên lòng.



Liền ôn tồn hỏi: "Hoàng đế có tâm sự gì sao?"




Chu mama trả lời: "Thả ra rồi, rất cẩn thận để đạt được mục đích, lão nô không dám để cho Du di nương biết là người của chúng ta thả tiếng gió ra, chẳng qua là... Du di nương sẽ không nói tới tai lão gia chứ?"



Lâm Lan nhíu mày: "Cô ta nếu không phải loại ngu ngốc thì sẽ biết đây là cơ hội tuyệt hảo thế nào, cô ta hẳn rõ ràng, còn Hàn Thị ngày nào, cô ta sẽ còn khổ sở ngày ấy."



Đêm đó, theo như quy định, Lý Kính Hiền sẽ tới phòng Lưu di nương, nhưng tâm tình của lão đang xuống thấp cực độ, không muốn đem buồn bực lây sang cả Lưu di nương, Lưu di nương còn đang mang bầu. Chỗ của Hàn Thị, lão càng không muốn đi, thấy Hàn Thị lại càng bực bội, cho nên, chạy hết một vòng, liền đi Tây Khoa viện của Du di nương.



Du Liên nhìn lão gia rầu rĩ không vui, tập trung cẩn thận hầu hạ, bưng trà dâng nước, nắn vai xoa chân. Lý Kính Hiền mặt lạnh hai ngày một đêm, cuối cùng thần kinh cũng nới lỏng đôi chút, mày giãn ra, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.



"Lão gia... " Du Liên nhỏ giọng kêu.



Lý Kính Hiền lười biếng "Ừ... " một tiếng.



"Lão gia, mấy hôm trước thiếp thân nghe được một chuyện."



"Chuyện gì? Nếu không quan trọng thì không cần phải nói, ta đã đủ phiền lắm rồi." Lý Kính Hiền hờ hững nói.



Du Liên đem lời định nói nén lại, nhưng là không nói không cam lòng, ấp úng mở miệng: "Thiếp thân cảm thấy chuyện dó có liên quan tới chuyện phát sinh hai ngày nay."



Lý Kính Hiền đột nhiên mở mắt, ngó chừng Du Liên, lạnh lùng nói: "Nói..."



Du Liên tỏ ra bình thường, nói:



"Là chuyện tháng trước, ngày đó, phu nhân gọi thiếp thân sau giờ ngọ đi giúp phu nhân phân chia vải vóc, Xuân Hạnh nói phu nhân đang nói chuyện cùng Tôn tiên sinh, thiếp thân đợi ở phòng ngoài... Sau đó, nghe thấy phu nhân nói với Tôn tiên sinh "ngươi nói bọn họ yên tâm, ta nhất định sẽ trả tiền đúng hạn, tiền lãi cũng không thiếu một cắc, đừng có như quỷ đòi mạng nữa." "