Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 198 : Chó cắn chó (Thượng)
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
"Kính Hiền, con còn ngại nhà này chưa đủ náo nhiệt sao?" Một giọng nói già nua vang lên, khẩu khí rất nặng, chỉ có điều bởi vì khí lực không đủ nên hiệu quả uy hiếp chưa được tốt lắm.
Lâm Lan nghiêng người lui về phía sau hai bước, nhường đường cho lão thái thái còn đang run rẩy, Đinh Nhược Nghiên cũng đứng lên lui qua một bên. Chúc mama đỡ lão thái thái, vẻ mặt Khương mama có chút phức tạp đi theo phía sau.
Lý Kính Hiền vừa mới nguôi được chút, thấy lão mẫu thân tới, nhất thời lại phát tác, ánh mắt bén nhọn trừng qua cả đám người, lớn tiếng quát: "Người nào dám kinh động lão thái thái?"
Mọi người đều cúi đầu trầm mặc, trong phòng chỉ có tiếng thở gấp của Lý Kính Hiền cùng tiếng nức nở của Hàn Thị. Khương mama nhìn thấy phu nhân bị lão gia đánh cho bê bết, trong lòng đau đớn, cơ hồ không nhịn được nhào tới ôm phu nhân khóc rống.
Lão thái thái ngồi xuống đầu giường đặt lò sưởi, Chúc mama chêm cho bà một cái nệm, để cho bà ngồi được thoải mái.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn nhi tử: "Con còn sợ kinh động đến bà già này? Ta xem con là ngại mạng bà già này quá dài, nghĩ muốn ta tức chết sớm một chút, đem những người không vừa mắt con giết hết, còn lại mình con sống..."
Lão thái thái nói một trận rồi thở gấp, Chúc mama vội vỗ lưng cho bà. Những lời nặng nề này vừa thốt ra khiến Lý Kính Hiền đổ mồ hôi, lập tức dừng to tiếng, lo lắng nói: "Mẫu thân nói quá lời, nhi tử sợ quấy nhiễu mẫu thân, mẫu thân đang bị bệnh..."
Lão thái thái liếc mắt nhìn Minh Tắc núp phía sau Hàn Thị, lắc đầu thở dài mắng: "Cho dù tâm tình con không tốt thì cũng không nên xả giận lên Thu Nguyệt, sao lại lớn tiếng kêu la giết người như vậy."
Lý Kính Hiền vội vàng giải thích: "Mẫu thân, mẫu thân không biết, Hàn Thị này điên rồi, họa hôm nay của Lý gia đều từ mụ mà ra, mẫu thân, người nhìn xem..."
Lý Kính Hiền nhặt hai văn tự vay tiền dưới đất lên, tiến hai bước giao cho mẫu thân. Lão thái thái thấy không rõ lắm: "Đây là cái gì?"
Lý Kính Hiền quay đầu trừng mắt Minh Tắc, lạnh lùng nói: "Ngươi đứng dậy, lớn tiếng đọc cho bà nội nghe."
Lão thái thái hờ hững nói: "Mặc dù ngươi nhận sai nhưng Lý gia chúng ta không dám nhận lại người con dâu như ngươi."
Lý Minh Tắc kinh hãi, "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Bà nội, xin bà nghĩ lại ạ, mẫu thân chỉ là một lúc hồ đồ, mẫu thân không cố tình."
Lâm Lan không nhịn được buồn cười, Minh Tắc nói như tát vào mặt mụ phù thủy, nhất thời hồ đồ? Hành vi đó mà là nhất thời hồ đồ sao, một lần hồ đồ dài như cả đời người. Lý Kính Hiền giận mắng: "Ngươi tạm thời cách xa chỗ này ra, còn dám thay mụ cầu tình, nếu mụ còn ở lại Lý gia, sớm muộn gì cũng hại cả ngươi."
Minh Tắc cầu khẩn: "Mặc dù mẫu thân sai nhưng vẫn là mẫu thân nhi tử, kính xin phụ thân hạ thủ lưu tình."
Lão thái thái hô: "Minh Tắc, phụ thân cháu nói không sai..."
Hàn Thị tuyệt vọng, không nghĩ tới lão thái thái tàn nhẫn như vậy, quả nhiên là mẫu tử một lòng. Tuyệt vọng tới cực điểm, Hàn Thị đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười mỗi lúc một lớn, cười tới độ cả người run lên, trên gương mặt sưng vù xanh tím, nụ cười khiến mặt mụ trở nên méo mó dữ tợn đáng sợ.
Một lúc lâu, mụ mới ngưng cười, đưa ánh mắt chế giễu nhìn lão thái thái: "Lão thái thái, hôm nay ta mới biết được, thì ra vô sỉ tuyệt tình của lão gia là học từ bà ra, bà thật cho là năm đó lão gia bị Diệp Thị bức hôn sao?"
Lý Kính Hiền đột nhiên quát lên: "Hàn Thị, ngươi điên đủ chưa?"
Hàn Thị bỗng nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng người lên, lạnh lùng nhìn lão, lớn tiếng nói: "Phải, ta điên rồi, là bị ngươi bức cho điên, ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ, ngụy quân tử chính cống, ngươi không cho ta sống thì ta cũng không cho ngươi được an ổn."
Mụ chuyển sang lão thái thái: "Bà sinh được một nhi tử thật tốt, thật lợi hại, lừa gạt Diệp Thị khiến cô ta xoay vòng quanh lão, một mực muốn gả cho lão, khiến ta ủy khuất mấy năm, chờ lão tương lai công thành danh toại thì sẽ bỏ rơi Diệp Thị cưới lại ta một lần nữa. Bà cho là Diệp Thị vô sỉ, thật ra vô sỉ chính là nhi tử của bà, cái gì mà Diệp Thị bức hôn, đều là giả dối hết, là nhi tử nhà bà quỳ trước cửa nhà người ta một ngày một đêm chỉ vì cầu hôn Diệp Thị, quả nhiên là tình thâm ý trọng... Nếu không phải vì ta bắt lão viết văn tự, bà cho rằng chỉ dựa vào vài lời bà nói, lão sẽ cho ta trở về Lý gia? Lão chính là đại thiên tài lừa cưới, lừa tiền..."