Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 208 : Tu
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
"Chỉ Thiến, ngày mai là lễ cầu Chức Nữ để thêu thùa được khéo léo, ta nhớ trước kia bọn tỷ muội trong đêm thất tịch cùng nhau cầu Chức nữ được khéo tay để thắng cuộc thi thêu thùa, sau đó đi dọc bờ sông thả đèn hoa đăng." Vũ Dương cầm ngân trâm trêu chọc con vẹt bên trong lồng tre.
Bùi Chỉ Thiến cắt bớt mấy cành lá hoa hồng, cắm vào bình hoa, mạn bất kinh tâm nói: "Năm nào cũng thế, có gì mới mẻ đâu?"
Vũ Dương cười nói: "Vậy cô mau nghĩ cái gì mới mẻ đi! Khó khăn lắm Thái hậu mới thả ta xuất cung, ta cùng mấy tỷ muội trong nhà không thân cận, ta mong có một đêm náo nhiệt với các cô."
Bùi Chỉ Thiến thở dài nói: "Không có tâm tình."
Vũ Dương ngừng trêu con vẹt, ngạc nhiên nói: "Làm sao không có tâm tình? Bệnh tình mẹ cô vẫn chưa đỡ sao?"
Bùi Chỉ Thiến yên lặng, phụ thân đã đáp ứng hôn sự với Trần gia, hai nhà đang chọn ngày tốt đính hôn, vốn cho là mình đã buông mọi si niệm, nhưng vẫn là không nhịn được chút tiếc nuối. Vũ Dương nhìn Chỉ Thiến, chợt hiểu ra, cười nói: "Ta biết rồi, cô cùng Trần công tử chuẩn bị đính hôn, hôn nhân đại sự, không cần cầu Chức nữ thêu thùa khéo léo rồi."
Bùi Chỉ Thiến lườm nàng ta một cái, cười nhẹ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta đã có nơi chốn, còn quận chúa, sáng mai nên tận tâm cúi xin Chức nữ, van xin Chức nữ cho quận chúa một lang quân như ý!"
Mặt Vũ Dương khẽ hồng lên, lộ ra vẻ nữ nhi ngượng ngùng, nói: "Ta không cần lập gia đình sớm vậy."
"Nhìn cô đi, đỏ mặt là sao, có phải là đã có người ngưỡng mộ trong lòng?" Bùi Chỉ Thiến cười nhạo nói.
Vũ Dương cầm cành hoa hồng gõ đầu Chỉ Thiến: "Không cho giễu cợt ta."
Bùi Chỉ Thiến cười tránh đi, thuận tay túm lấy cành hoa trong tay Vũ Dương, cắm vào bình: "Ta đây là quan tâm cô, giễu cợt chỗ nào? Vừa nói xong, Bùi Chỉ Thiến gọi nha hoàn: "Đem cái này đưa đến phòng phu nhân."
"Này, nói thật đi, tình hình bệnh mẹ cô không tốt lắm?" Vũ Dương đổi chủ đề.
"Lâm đại phu nói, bệnh này phải trị tận gốc, rất khó, có điều, mẹ ta trải qua liệu pháp châm cứu của Lâm đại phu, quả thật đã khá nhiều, tinh thần phấn chấn lắm." Bùi Chỉ Thiến rót chén trà đưa cho Vũ Dương.
Vũ Dương như có điều suy nghĩ nói: "Thái hậu cũng hay bị đau đầu lắm, nếu Lâm đại phu thật sự lợi hại như vậy, ta sẽ đề nghị với Thái hậu chuyện chữa trị." Bùi Chỉ Thiến nhấp một ngụm trà nói: "Chuyện này sợ là không được, Lý lão gia xảy ra chuyện, lão thái thái Lý gia bị tai biến liệt giường, Lâm đại phu mấy ngày nay không đi tiệm thuốc."
Chúc mama nghe lời này, trong lòng càng bất an, khẩu khí nhị thiếu phu nhân như đang chuẩn bị hậu sự, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn rồi ư?
"Các ngươi vẫn còn ở nơi này chuẩn bị tế tổ sao? Nên nhanh chóng an bài hậu sự cho mình đi! Lý Minh Tắc, anh mau viết hưu thư, không viết cũng phải viết, ta không thể để Lý gia các người hại Nhược Nghiên nhà chúng ta." Đinh phu nhân hùng hổ nói.
Lý Minh Tắc lảo đảo, mặt xám như tro tàn, chuyện sợ nhất rốt cuộc vẫn phải tới, Lý gia thật sự xong rồi...
Lý Minh Doãn âm thầm thở dài, tuy nói Đinh phu nhân hành động lần này bất nghĩa, nhưng bà cũng là vì nghĩ cho con gái mình, không trách được bà.
"Không, mẫu thân, con không đi, con là con dâu Lý gia, há có thể vào lúc này vứt bỏ Lý gia." Đinh Nhược Nghiên rút tay ra khỏi tay mẫu thân, bước nhanh tới trước Minh Tắc.
"Minh Tắc, chàng đừng nghe mẹ ta, ta và chàng đã là vợ chồng, có nạn cùng chịu."
Đinh phu nhân mắng: "Nhược Nghiên, con bị ấm đầu sao? Con biết cha chồng con phạm tội gì không? Mẹ mạo hiểm tới cứu con, con không thể hồ đồ như thế!"
"Mẫu thân, nếu con cứ như vậy đi, cả đời con sẽ không được an." Đinh Nhược Nghiên kiên quyết nói.
Trong lòng Lý Minh Tắc khổ sở, Nhược Nghiên như vậy làm hắn cảm động, đáng tiếc, lời hứa của hắn không có cơ hội thực hiện rồi.
"Nhược Nghiên... "
Lý Minh Tắc từ từ mở mắt ra, trong mắt là quyến luyến cùng đau đớn, thầm nói: "Nàng phải đi, nhạc mẫu nói rất đúng, ta không thể hại nàng."
"Minh Tắc... " Nhược Nghiên nghẹn ngào, trong mắt dâng lên lệ nóng.
Lý Minh Tắc nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn đôi mắt thống khổ tràn lệ của Nhược Nghiên, chỉ sợ nhìn nữa, sẽ không hạ nổi quyết tâm, hắn đột nhiên xoay người: "Nhạc mẫu, ta lập tức viết hưu thư..."
Đinh Nhược Nghiên nhìn chằm chằm hắn, thê lương hô: "Lý Minh Tắc, chàng dám viết... Nếu chàng dám viết, ta lập tức đập đầu chết ngay trước mặt chàng."