Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 22 : Da mặt đủ dày
Ngày đăng: 21:56 21/04/20
Trong nhà chính, Diệp lão phu nhân đang ngồi trên ghế, hai mắt nhắm hờ, có vẻ mặt nghiêm túc, hai người hầu bên cạnh thấy Lâm Lan vừa vào cũng nhanh chóng đánh giá nàng.
Lâm Lan quét một vòng không thấy Lý tú tài đâu, hiển nhiên là bị lão phu nhân tách ra rồi. Nhìn Diệp lão phu nhân trên ghế, đầu tóc hoa râm, trong tay cầm tràng hạt, một thân áo tơ trắng, hai gò má gầy gò, không có vẻ phúc hậu giống như các vị lão phu nhân thường có, ngược lại có chút ít tang thương, ánh mắt có sự suy sụp, tầm mắt bà dừng trên chiếc chăn mỏng đắp trên đầu gối, trong lòng nàng ngay lập tức hiện một dấu hỏi. Hiện giờ đã là tiết xuân ấm áp, mặc một thân áo đơn đi dưới ánh mặt trời đã cảm thấy nóng bức, huống chi phòng này hướng mặt trời, gió tốt, ánh sáng tốt, lẽ nào lão phu nhân có bệnh?
Diệp lão phu nhân khẽ nâng mắt, thấy Lâm Lan thất thần nhìn chân mình, nhất thời lòng không vui.
"Nghe nói cô đã cứu mạng Minh Doãn?" Diệp lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng, ngữ điệu bình thường. Lâm Lan phục hồi tinh thần, quỳ gối thi lễ Diệp lão phu nhân, học lại lúc Ngân Liễu thi lễ với nàng.
"Dạ lão phu nhân, Lâm Lan... chỉ là thay Lý... công tử trị một con rắn độc." Lâm Lan khiêm nhường trả lời.
Diệp lão phu nhân không biết Lâm Lan là học trò Hồ đại phu, chỉ nghe nói là em gái một thợ săn biết chữa rắn độc cắn bình thường.
"Cô đã cứu Minh Doãn một mạng, hôm nay Minh Doãn giúp cô giải vây, coi như trả lại ân tình cho cô, Chu mama, ngươi đi vào phòng ta lấy một trăm lượng bạc tới đưa cho Lâm cô nương, tạ lễ cô nương đã cứu Minh Doãn."
Diệp lão phu nhân chậm rãi nói. Người được gọi là Chu mama vâng một tiếng, lui đi lấy bạc. Không ngoài dự tính, Diệp lão phu nhân quả nhiên muốn mời nàng rời đi, một trăm lượng bạc trong mắt nhà giàu chẳng qua chỉ là một sợi lông, không có gì đáng kể, nhưng đối với Lâm Lan mà nói, là một số tiền không nhỏ, nếu tính toán sơ qua, đủ cho nàng dùng trong ba năm.
Nhưng là, nếu cứ đi như vậy, Lý tú tài nhất định nói nàng không trượng nghĩa, nàng nhớ rõ khế ước đã viết... Bất kể gặp phải khó khăn thế nào cũng sẽ không buông tay.
"Lão phu nhân, Lâm Lan cứu Lý công tử không phải vì bạc, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi Lâm Lan thân là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là bổn phận, cho nên, bạc này Lâm Lan không thể nhận." Lâm Lan cười nói.
Nghe nói như thế, Chu ma ma chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn lão phu nhân cùng Lâm Lan, vẻ mặt do dự. Diệp lão phu nhân nghe những lời Lâm Lan nói lại thành ra là Lâm Lan chỉ đang sĩ diện mà thôi, căn bản là muốn tìm cớ quấn lấy Minh Doãn.
"Lâm cô nương, cô nói thẳng đi, bao nhiêu bạc thì cô mới rời khỏi Minh Doãn." Lão phu nhân mất kiên nhẫn hỏi.
Lâm Lan bị kích động, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng chưa bao giờ xem tiền bạc là vật quan trọng nhất, nàng có ý thuật, có năng lực, lo gì không kiếm được bạc, Diệp lão phu nhân nói vậy, hiển nhiên khinh thị xuất thân của nàng, xem thường người nghèo, hoài nghi ý đồ của nàng, Lâm Lan không thể chịu đựng được.
"Tính tình Minh Doãn thiếu gia..." Chu mama nói một nửa lại cố kỵ nuốt trở vào, ngồi xuống nắn chân cho lão phu nhân.
"Ngươi nói nó giống hệt mẹ nó?"
Diệp lão phu nhân than thở, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, tựa như như lại, hồi lâu mới nói:
"Quả thật giống hệt mẹ nó, không hề biết nghe lời, so với mẹ nó còn có phần hơn."
Chu mama cũng không khỏi thở dài:
"Phải làm sao đây? Chẳng lẽ thiếu gia làm bừa?"
Diệp lão phu nhân nheo mắt, có chút mệt mỏi: "Ngươi cảm thấy vị Lâm cô nương thế nào?"
Chu mama ngẫm nghĩ một chút, nói: "Không phải là người dễ đối phó."
Khóe miệng Diệp lão phu nhân cong lên: "Da mặt đủ dày, lá gan khá lớn."
Chu mama phì cười nói: "Lão phu nhân nói rất đúng, bất quá còn phải thêm một điểm, miệng lưỡi lợi hại, hại chết người không cần vũ khí."
"Quên đi, đứa trẻ này lớn rồi không nghe lời, để nó dẫn Lâm cô nương này lên kinh thành nhốn nháo một hồi cho tiện nhân họ Hàn kia, ý này không tồi." trong mắt Diệp lão phu nhân hiện lên một tia hận ý, bà nhắm mắt, giọng nói dần yếu đi.
Chu mama khẽ cười, nắn bóp chân Diệp lão phu nhân, lúc này, hai vị trong kinh thành kia giận điên người, thật là sảng khoái quá đi.