Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 232 : Tin báo thắng lợi trận đầu
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Phát hiện cửa ải Lăng Vũ có dị thường, Dương Vạn Lý phái tướng lĩnh nhanh chóng tìm một chỗ dựng tạm một lều nhỏ để nghe tiểu binh hồi bẩm, Tần Thừa Vọng cũng rất quan tâm, hắn quan tâm là an nguy của mình.
"Tiểu nhân phụng mệnh đi trước cửa ải Lăng Vũ thông tri cho quân phòng thủ ở đó, muốn tìm chỗ lánh tạm gió tuyết, thủ vệ cửa ải rất cảnh giác hỏi chúng ta có bao nhiêu người, muốn đi đâu? Tiểu nhân từng nhiều lần hộ tống cấp dưỡng qua cửa ải, thủ vệ ở đây khoảng ba trăm người, mặc dù không thuộc hết tên nhưng quen mặt phần lớn, tiểu nhân thấy thủ vệ kia rất lạ mặt, tiểu nhân không vội trả lời, hỏi ngược lại hắn hôm nay Chu Toàn có ca trực không? Thủ vệ kia hàm hồ gật đầu, có vẻ lúng túng, tiểu nhân sinh nghi, Chu Toàn là đầu bếp cửa ải, sao lại thay ca trực? Tiểu nhân nói với hắn, chúng ta đi vận chuyển lương thảo đến Sa Dật, hắn lại hỏi chúng ta có bao nhiêu người, tiểu nhân không dám nhiều lời, nói là năm trăm, nghĩ mượn bọn họ tránh gió tuyết chỗ này, hắn nói phải đi xin chỉ thị, không bao lâu thì trả lời tiểu nhân là được. Tiểu nhân thừa dịp hắn đi hổi bẩm, len lén quan sát tình hình cửa ải, phái hiện cách bố trí trạm gác không giống lúc trước, tiểu nhân nói với hắn mấy câu có lệ rồi vội vàng về bẩm báo." Tiểu binh nói liền một hơi tình huống hắn vừa trải qua.
Dương Vạn Lý quen thuộc mảnh đất này, hắn có quyền lên tiếng, Ninh Hưng để cho hắn lên tiếng. Dương Vạn Lý trầm tư chốc lát, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Xem tình hình, cửa ải Lăng Vũ đã bị người Đột Quyết chiếm lĩnh."
Vừa nói hắn vừa rút trường đao ở bên hông, khoa tay múa chân trên mặt tuyết, giải thích: "Từ Thắng Châu đến Sa Dật, dọc đường có ba cửa ải, lúc trước chúng ta đã đi ngang qua cửa ải Thanh Phong, qua cửa ải Lăng Vũ chính là Bạch Hổ quan*, con đường này là nơi trọng yếu để phe ta tiếp ứng lương thảo, mỗi quan đều có quân coi giữ, nếu như cửa ải Lăng Vũ thất thủ, chỉ sợ Bạch Hổ quan cũng đã bị chiếm mất."
(**Quan: Nơi tra xét hàng hóa và hành khách.)
""Vậy làm sao bây giờ? Con đường đi không thông, chúng ta phải mau đổi đường khác." Tần Thừa Vọng vừa nghe gặp nguy hiểm, lập tức lộ ra vẻ mặt sợ chết, giọng nói run rẩy, chẳng biết là do bị dọa hay do tuyết lạnh. Tần Thừa Vọng là phó sứ, mọi người không dám chửi thẳng mặt hắn là đồ gan chuột nhưng trong lòng đều hết sức xem thường, nhìn lại Lý đại nhân thong dong bình tĩnh, hai bên đối lập, mọi người lại càng xem thường Tần Thừa Vọng thêm mấy phần.
"Không được, giờ phút này tuyết đã che hết đường nhỏ, căn bản không thấy rõ con đường, lui lại... chỉ có một đường chết, nếu đợi ở chỗ này, cho dù người Đột Quyết không tập kích thì chờ tới sáng, gió tuyết cũng làm cho các tướng sĩ lạnh cóng mà chết.".
Dương Vạn Lý lập tức nói lời phản đối. Lý Minh Doãn hỏi tiểu binh kia: "Của ải Lăng Vũ khác thường, ngươi xác định?"
Tiểu binh kia nghiêm mặt nói: "Tiểu nhân lấy đầu trên cổ đảm bảo."
Lý Minh Doãn biết mình nói không lại nàng, không thể làm gì khác hơn là cười khổ: "Cửa ải phía trước khả năng là bị người Đột Quyết chiếm lĩnh, hiện tại Dương đại nhân mang binh đi tấn công, sợ là sẽ có một trận ác chiến, nàng ở bên cạnh ta, không cho phép đi đâu."
Lâm Lan đã nghe nói chuyện cửa ải, tuy nhiên nàng không lo lắng, lúc qua cửa ải Thanh Phong, nàng đã lưu ý quan sát, cả cửa ải, cho dù chất đầy người cũng không vượt quá con số bảy, tám trăm, nơi này có hơn năm ngàn đại quân, chẳng lẽ đều để trang trí?
Lâm Lan an ủi hắn: "Chúng ta nhiều nhân mã như vậy, không cần sợ bọn họ, vừa lúc luyện tập cho binh sĩ."
Lý Minh Doãn không nhịn được mỉm cưởi: "Nàng cũng có phong độ một đại tướng đó."
Lâm Lan xem thường: "Cho dù đại quân Đột Quyết tới chúng ta cũng không thể sợ hãi. Đánh giặc không phải chỉ có chiến lược võ công, mấu chốt là phải có khí thế, nếu mình khiếp đảm trước thì coi như chưa chiến đã thua ba phần."
Thật ra Lâm Lan không hiểu chuyện đánh giặc, nhưng nàng biết một đạo lý, không thể run sợ khi ra trận.
Thiệu Trác Nghĩa chịu trách nhiệm bảo vệ Lý Minh Doãn cười nói: "Chị dâu không hề thua kém đấng mày râu, lời này thật nên để Tần phó sứ nghe một chút."
Lý Minh Doãn trừng mắt một cái, Thiệu Trác Nghĩa đang cười hắc hắc im bặt lại. Triệu Trác Nghĩa là thủ hạ đắc lực nhất của Lâm Phong, võ nghệ rất tốt, Lâm Phong để cho hắn mang theo mười mấy người, bảo vệ Lý Minh Doãn. Ước chừng qua nửa canh giờ, phía trước hồi báo, đã lấy lại được cửa ải Lăng Vũ, tiêu diệt hơn ba trăm kẻ địch.
Chúng tướng sĩ vui mừng khôn xiết, máu tưởng như bị đông lạnh đã sôi trảo hết thảy.