Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 238 : Địa lôi

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Đến đêm Dương Vạn Lý mới trở về, hắn mang theo một đội thám báo nhỏ, không dám đi đường lớn mà men theo đường núi, từ Sa Dật đi Bạch Hổ quan, phát hiện có phục binh Đột Quyết, nếu từ núi lao xuống chắc chắn sẽ bị bắn chết, hắn không làm kinh động binh lính Đột Quyết, từ phía sau bọn chúng đi vòng qua, đến Bạch Hổ quan tiếp tục quan sát, tình hình nơi đó vẫn còn an tĩnh, không phát hiện dị thường, hắn đã báo cho quân đồn trú ở Bạch Hổ quan, phía trước có người Đột Quyết mai phục.



"Lý đại nhân, Lâm tướng quân, số phục binh Đột Quyết không nhiều, ước chừng một hai trăm người, nếu cần, thuộc hạ sẽ dẫn người đi giải quyết bọn chúng." Dương Vạn Lý nói.



Lâm Trí Viễn nghĩ ngợi một lúc lâu, nói: "Xem ý bọn chúng muốn vây Sa Dật không còn đường lui, còn chuyện muốn xâm nhập đường tiếp tế Âm Sơn là muốn chặt đứt liên lạc giữa Sa Dật và Thắng Châu. Trước không thấy chúng có động tĩnh gì, ta hoài nghi bên Thắng Châu có thể sẽ có biến, thử nghĩ, binh lính Đột Quyết mới toàn lực vây công Sa Dật, làm cho chúng ta dốc toàn lực phòng thủ, thật ra chỉ là giương đông kích tây, lúc này chúng sẽ tấn công Thắng Châu, cắt đứt liên lạc giữa Sa Dật và Thắng Châu, chúng ta không thể kịp thời trở về viện binh, chẳng phải Thắng Châu nguy sao? Hoặc là, ý bọn chúng là vây hãm Sa Dật, chặt đứt liên lạc, khiến chúng ta rơi vào cảnh tứ cố vô thân."



Mọi người nghe Lâm tướng quân phân tích thì cảm thấy lạnh cả người từ gót chân chui lên sống lưng, mồ hôi túa ra. Nếu Thắng Châu thất thủ, đại quân Đột Quyết sẽ thần tốc tiến quân, xuôi Nam vào Trung Nguyên.



"Cho nên, trước tiên không manh động, tạm thời quan sát."



Lâm Tướng quân ra lệnh: "Dương huyện úy, ngươi cực khổ một chuyến, trở về Thắng Châu, nói Phùng đại nhân tăng cường đề phòng."



Dương Vạn Lý lĩnh mệnh, không kịp hít một hơi sâu, lại lên đường. Lý Minh Doãn mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng, trong phòng trống rỗng, Lâm Lan vẫn chưa về. Lý Minh Doãn cho là Lâm Lan còn đang ở phòng y dược bận rộn, lúc này dù chín trâu cũng không thể lôi người trở về, Lý Minh Doãn không thể làm gì khác hơn là thay xiêm y, chuẩn bị nghỉ ngơi, không nghĩ tới Triệu Trác Nghĩa hoang mang rối loạn chạy tới bẩm báo, không thấy Lâm Lan.



Lý Minh Doãn sửng sốt: "Cái gì gọi là không thấy?"



"Thuộc hạ vẫn cho là chị dâu ở phòng y dược, thêm nữa nơi đó toàn người là người, liền lơi lỏng chú ý, đến buổi tối, thuộc hạ nghĩ nhắc nhở chị dâu đi nghỉ ngơi thì phát hiện không thấy người đâu, thuộc hạ gần như lật từng góc phòng y dược cũng không thấy bóng chị dâu, thuộc hạ liền đi tìm chỗ khác cũng không thấy..."



Triệu Trác Nghĩa yếu ớt nói, gọi hắn đi theo bảo vệ, giờ người chạy mất, hắn không còn mặt mũi nào gặp Lý đại nhân. Lý Minh Doãn lo lắng, nói thế nào Lâm Lan cũng là nữ nhân, mặc dù nữ phẫn nam trang nhưng người ngoài chỉ cần lưu ý một chút là có thể đoán được, cả thành này là nam tử, một mình nàng là nữ nhân thật quá nguy hiểm.



"Đi báo cho Lâm Phong mang người lập tức đi tìm... Đứng lại, nói cho bọn họ biết, đừng gây động tĩnh lớn." Lý Minh Doãn gấp giọng ra lệnh, bản thân cũng vội vàng mặc xiêm y, đi ra cửa tìm.



Lúc này, Lâm Lan đang đứng ở xưởng sản xuất vũ khí, cùng hai vị sư phụ suy nghĩ làm sao chế tạo địa lôi. Kiếp trước xem qua một bộ phim gọi là "Địa lôi chiến."




Lý Minh Doãn vui vẻ nói. Kể từ khi Bắc thượng, Lâm Lan không thấy nụ cười sáng lạn như vậy trên môi Minh Doãn, nàng phối hợp làm ra vẻ mặt kinh hỉ: "Thật ư? Vậy thì tốt quá, lúc trước ta còn lo lắng Sa Dật không thủ được. Đường sư phụ kia thật là lợi hại."



Lý Minh Doãn nói: "Trong quân không thiếu người tài ba, Đường sư phụ nghiên cứu ra địa lôi lúc này, thật quá kịp thời, đúng là phúc lớn của triều ta."



Lâm Lan yên lặng: Đúng là ông trời phù hộ, để cho ta xuyên tới nơi này, bằng không địa lôi từ đâu ra? "Vâng! Mọi người rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi."



Lâm Lan cười híp mắt, dùng sức gật đầu. "Bây giờ vẫn chưa phải lúc ngủ ngon, người Đột Quyết núp ở Âm Sơn còn chưa giải quyết xong, bên Thắng Châu có bình yên không vẫn chưa rõ..."



Lý Minh Doãn vừa nói liền rơi vào trầm tư, đột nhiên nhớ tới chuyện Lâm Lan vừa rồi mất tích, nghiêm mặt hỏi: "Lúc nãy nàng đi đâu?"



Vẻ mặt Lâm Lan rất vô tội: "Không đi đâu ạ, ở nguyên phòng y dược, chàng cũng biết thương binh đưa tới đó đông thế nào mà."



Lý Minh Doãn nhìn nàng chằm chằm, bộ dạng, nếu nàng không nói thật, thử xem.



Lâm Lan tránh ánh mắt như đuốc của Minh Doãn, méo miệng nói: "Về sau, ta lén lên tường thành, đi xem máy bắn đạn lửa, ta cảm thấy hứng thú nên đi xem sao, xong là về luôn mà."



Lý Minh Doãn không tin: "Vậy thôi?"



Lâm Lan dùng sức gật đầu, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: "Đương nhiên rồi, nếu không thì còn làm gì? Chàng bảo ta chạy loạn ta cũng không dám..."



Lý Minh Doãn yên lặng oán thầm: Không dám? Nương tử còn biết khiêm nhường cơ đấy. Thật là hiếm thấy.