Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 240 : Chân tướng

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Mấy ngày này, Lý Minh Doãn cùng Lâm Tướng quân, phòng giữ Thắng Châu Phùng đại nhân Phùng Đức thương nghị xem nên hòa đàm với Đột Quyết như thế nào, cảm thấy người Đột Quyết thay đổi thất thường, cho dù hòa đàm thành công, chỉ cần binh mã bọn chúng mạnh lên một chút sẽ không lưỡng lự xé bỏ hòa ước, một từ hiệp ước căn bản không cách nào ước thúc bọn chúng.



Phùng Đức nói: "Theo ý lão tử, hòa đàm cái rắm, phái đại quân thẳng tới hang ổ Đột Quyết, diệt bọn hắn xong là hết chuyện."



Lâm Trí Viễn nói: "Phải nhớ tiêu diệt Đột Quyết không hề dễ, thời Hiến Tông, hai mươi vạn đại quân triều ta viễn chinh Đột Quyết cũng không thể đánh tan hoàn toàn bọn chúng, vùng Đột Quyết bao la, lại là dân tộc du mục, chỗ ở không cố định, ngươi đến bọn họ đi, ngươi đi bọn họ trở về, tiêu diệt thế nào?"



Lý Minh Doãn nói: "Lâm Tướng quân nói rất đúng, nhưng chúng ta luôn bị động bị đánh cũng không phải là biện pháp, chẳng những hao tốn quân lực mà lại không thể ngăn chặn Đột Quyết hữu hiệu, dân chúng biên quan nhiều năm liên tục gặp chiến loạn lâm cảnh lầm than. Hòa đàm, nói cho cùng là cho người Đột Quyết một cơ hội củng cố lực lượng, đối với chúng ta chẳng qua là đổi thấy bình an nhất thời."



Phùng Đức buồn bực nói: "Vậy các vị nói nên làm cái gì bây giờ?"



Lý Minh Doãn đứng dậy đi tới bản đồ, nhìn Sa Dật cùng Thắng Châu, nói: "Mấy ngày ta suy nghĩ rất nhiều, các đời trước, triều ta chỉ cố thủ Âm Sơn, tuy nói dựa lưng vào Âm Sơn có một chút ưu thế phòng ngự, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta chỉ nghĩ muốn phòng như thế nào, mà chẳng bao giờ nghĩ như thế nào mới có thể tạo thành uy hiếp cho Đột Quyết."



Ánh mắt Lâm Trí Viễn sáng lên, đứng dậy tiến lên phía trước nói: "Thật ra thì, bổn tướng vẫn có một suy nghĩ."



Ông ta chỉ chỉ phía bắc Hoàng Hà, nói: "Nếu ta đem ranh giới đẩy mạnh ba trăm dặm, đẩy mạnh đến phía Bắc Hoàng Hà, xây dựng thành trì, công sự, nơi đó sẽ giống như một cây cung nhắm ngay cửa ra vào Đột Quyết, bóp chặt cổ họng người Đột Quyết."



Phùng Đức vừa nghe, nhất thời vỗ tay hô to: Quá hay!



"Cứ như vậy, lo lắng đầu tiên của người Đột Quyết sẽ là có thể bảo vệ ranh giới của mình hay không, còn muốn xuôi Nam thì làm gì còn cơ hội khỉ nào, lần này phải cho bọn chúng một bài học, nếu đáp ứng thì tốt, không đáp ứng thì đánh cho tới lúc đáp ứng mới thôi."



Ba người nhìn nhau cười một tiếng trong lòng đã có tính toán, lần này tuyệt không thể chịu nhún. Tần Thừa Vọng nghe nói đánh thắng trận, bệnh lập tức khỏi, trước tiên chạy về Thắng Châu thực hiện chức trách của mình, đàm phán.



"Lý đại nhân, chúng ta phải cùng nhau nghĩ làm sao đàm phán với sứ thần Đột Quyết cho tốt." Tần Thừa Vọng tích cực nói.



Lý Minh Doãn lừa gạt hắn: "Đàm phán với Đột Quyết không dễ, cứ từ từ."




Lâm Phong rất khẳng định gật đầu: "Cô cô nói như vậy."



"Anh có thấy giấy báo tử không?"



"Ta có hỏi nhưng cô cô nói mất rồi."



Lâm Phong nói, nhìn chân mày Lý Minh Doãn cau lại, liền hỏi: "Sao vậy? Cậu đã hỏi ông ấy? Ông ấy nói như thế nào?"



Lý Minh Doãn trầm tư nói: "Trước đây quan hệ giữa cô cô và mẹ con anh thế nào?"



Lâm Phong suy nghĩ một chút, nói: "Không tốt lắm, cô cô ta chỉ biết ăn rồi nằm, dượng ta lại càng tệ, chỉ biết đánh bạc, lúc phụ thân đang còn ở nhà, bọn họ thường tới nhà ta mượn bạc, phụ thân săn bắt thú mà sống, nhà chúng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, làm gì có bạc dư thừa cho bọn họ mượn? Lúc đầu, phụ thân còn cho bọn họ mượn vài lần, sau thì thật sự không có cho mượn nữa, bọn họ cho rằng mẹ ta xúi giục, sau lưng nói xấu mẹ ta rất nhiều."



Lý Minh Doãn thở dài, nói: "Đại ca, xem ra hết thảy là do cô cô làm trò quỷ, hôm nay ta đã hỏi Lâm Tướng quân, năm đó ông ấy hồi hương có đi tìm mẹ con anh, là cô cô kia nói với ông ấy, mẹ con anh đều chết hết, chết vì nạn đói."



Lâm Phong kinh hoảng: "Không thể nào! Cho dù cô cô hận mẹ ta thế nào chăng nữa cũng không thể bịa chuyện nói chúng ta chết rồi."



Lý Minh Doãn nhìn hắn, tiếc nuối nói: "Lòng người hiểm ác, có khi, người thân cũng không thể tin tưởng."



"Vậy... Làm sao bây giờ? Cậu tin lời phụ thân nói sao?" Lâm Phong có chút luống cuống, hắn không thể tin được, phụ thân hồi hương đã đi tìm bọn họ, phụ thân không quên bọn họ...



Lý Minh Doãn hồi tưởng lại vẻ mặt trầm thống tiếc nuối lúc ấy của Lâm Trí Viễn, nói: "Ta cảm thấy Lâm Tướng quân không nói dối."



Lâm Phong vô cùng uể oải, nói: "Ban đầu ta làm sao lại không chút nghi ngờ chứ? Làm sao lại tin lời cô cô nói chứ?" Lý Minh Doãn an ủi: "Chuyện này cũng không thể trách anh, người nào có thể nghĩ cô cô anh mang mạng người ra nói giỡn, hại một nhà cốt nhục chia lìa, hại cha mẹ anh âm dương chia cách." Dừng một chút, Lý Minh Doãn nói: "Chuyện này, ta nghĩ, hẳn là đã đến lúc nói cho Lan Nhi."