Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 242 : Làm khó con rể
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Lan Nhi tự điều chỉnh tâm lý, quyết không vì chuyện này mà phiền não, cho nên đi phòng y dược.
Lâm Trí Viễn cũng không lòng dạ nào mà bố trí canh phòng, Lâm Phong cùng Lâm Lan xuất hiện khiến cho ông ấy vừa vui mừng vừa thống khổ, một mình suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn phải nhờ con rể nhúng tay vào.
Lý Minh Doãn nghe nói Lâm Tướng quân tìm hắn bàn công sự thì biết Lâm Tướng quân muốn giả công làm việc tư, nhưng người ta "mời đi bàn công sự" hắn không đi không được.
Lâm Trí Viễn nhìn thấy Lý Minh Doãn, thân mật kêu một tiếng: "Minh Doãn..."
Khóe miệng Lý Minh Doãn co rút, cảm thấy da đầu tê dại. Đối với Lâm Tướng quân, về việc công hắn thầm kính nể vô cùng, còn việc tư... vẫn còn có chút ý kiến. Nhưng người ta dù sao cũng là cha vợ hàng thật giá thật, nếu cha vợ mở miệng muốn nhờ, hắn có thể không giúp sao? Nhưng nếu giúp, Lan Nhi sẽ trở mặt với hắn, khó xử quá đi.
Lâm Trí Viễn vừa ra lệnh pha trà vừa cho trái phải lui hết, thận trọng nói: "Chuyện kia... Sau khi Lan Nhi về nói gì với cậu?"
Lý Minh Doãn ho khan hai tiếng, khó xử nói: "Lan Nhi cảnh cáo ta, không cho tham gia."
Sắc mặt Lâm Trí Viễn trầm xuống, ông thật sự không có biện pháp nào cả, không thể làm gì khác là nghiêm mặt nói: "Minh Doãn, chuyện này cậu nên giúp đỡ chút, cậu nói tốt về ta với Lan Nhi nhé."
Ông ấy cũng nhìn ra, nhi tử Lâm Phong không quá khó tính, khó khăn là ở Lan Nhi, chỉ cần Lan Nhi tha thứ cho ông ấy, Phong Nhi hẳn là không thành vấn đề.
Lý Minh Doãn khó xử nói: "Lâm Tướng quân, không phải là ta không muốn giúp, mà là... tính tình Lan Nhi ngài cũng chứng kiến rồi, trong lòng nàng nhận định chuyện gì, người khác nói thế nào cũng vô dụng."
Aiz... Không hề giống nhau nhưng vì sao hắn và Lan Nhi xui xẻo đụng vào người cha như thế này? Có điều, nói cho cùng, Lâm Tướng quân so với cha mình đã khá hơn nhiều, người ta cống hiến cho quốc gia, không phải cố ý gạt người hại người, chẳng qua là bạc tình chút ít.
"Haiz! Chuyện này không phải là ta cố ý, ban đầu khi nghe tin dữ ta cũng không thể tin được, nhưng chị gái ta nói tận mắt chứng kiến khiến ta không thể không tin, ta cho là từ đó âm dương xa cách, tâm ý đã nguội lạnh. Nhưng cuộc sống vẫn phải trôi đi đúng không? Ta cũng phải suy nghĩ, không thể để Lâm gia tuyệt tự, về sau có một đồng liêu cố gắng làm mai cho ta, lúc này mới cưới Phùng Thị. Lan Nhi tức giận như vậy cũng là do lỗi của ta, thật xin lỗi mẹ con bé, xin lỗi hai anh em nó, ta chỉ muốn dùng phần đời còn lại của mình đền bù phần tiếc nuối này." Lâm Trí Viễn áy náy nói.
Lâm Lan đi tới gõ lên đầu hắn một cái: "Bình rượu lộ cả ra rồi, còn chối cái gì?"
Thiết Đản vội cúi đầu nhìn dưới gối đầu, quả nhiên bình rượu bị lộ ra, ngượng ngùng nói: "Bên trong là nước, là nước..."
Lâm Lan làm sao tin: "Văn Sơn, tịch thu cho ta."
Văn Sơn cười hì hì tiến lên, lấy bình rượu dưới gối ra, hướng Thiết Đản quơ quơ: "Cái này ta giữ tạm cho ngươi."
Mặt Thiết Đản như đưa đám: "Lâm đại phu còn lợi hại hơn nữ nhân."
Thạch Đầu có chút hả hê cười, có người ồn ào nói: "Lâm đại phu còn mỹ hơn nữ nhân nhiều..."
Mọi người lại cười ha hả, Lâm Lan chống nạnh, chỉ vào cả đám: "Ta thấy miệng của các người còn lợi hại hơn nữ nhân."
Đột nhiên, mọi người như thấy quỷ, tiếng cười nói im bặt, đàng hoàng nằm bất động.
Lâm Lan quay đầu nhìn lại, nguyên lai là mặt lạnh Sở Quân Hạo đến, Sở Quân Hạo này, quả thật là một tòa băng sơn di động tẻ ngắt.
Mặt Sở Quân Hạo không chút thay đổi, nói: "Lâm đại phu, ngươi đi theo ta một chút."
Lâm Lan méo miệng, nàng không thích nhất là lời này của Sở Quân Hạo, mỗi lần gọi nàng đều khiến nàng có cảm giác bị thầy chủ nhiệm gọi lên phát biểu.
"Văn Sơn, thu dọn chỗ này." Lâm Lan phân phó một tiếng, vội đuổi theo Sở Quân Hạo.