Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 244 : Làm ầm tới cửa

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Kinh thành vào tháng ba, mặc dù còn chút rét lạnh nhưng những cành cây đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Nhóm người Lâm Lan trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, cuối cùng cũng về tới nơi.



Triệu Trác Nghĩa an bài thủ hạ đi khách sạn, bản thân theo Lâm Lan đến Lý phủ. Lâm Lan không báo trước cho người của Lý gia, chuẩn bị cho mọi người một phen kinh hỉ, ai ngờ vừa đến cửa phủ, bản thân lại bị kinh ngạc.



Trước cửa Lý phủ bày một cỗ quan tài, mấy người đang đốt giấy khóc sướt mướt, rất nhiều láng giềng vây xem, một người chửi ầm lên: "Lý Minh Tắc, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi một tên lường gạt, ban đầu là ngươi hoa ngôn xảo ngữ, lời thề son sắt, ta mới tin ngươi, không nghĩ tới ngươi là loại rùa rụt cổ, xảy ra chuyện chỉ biết trốn, mẹ ngươi không chỉ coi ta như một món đồ mà còn muốn mưu hại tính mạng của ta, Lý gia các ngươi làm chuyện ác, không sợ gặp báo ứng sao? Lý Minh Tắc, ngươi lăn ra đây cho ta, bằng không, ta đập đầu chết trước cửa nhà ngươi..."



Lâm Lan nghe người này nói, đây không phải là Bích Như sao? Nàng không phải là sớm bảo Ngô mama cho cô ta ba mươi lượng bạc để rời kinh thành rồi ư? Làm sao bây giờ lại chạy tới Lý phủ khóc lóc om sòm?



"Đinh Nhược Nghiên, ngươi ghen ghét đố kỵ, ngươi bức tử em gái ta, trả lại mạng cho em gái ta..." Lại có một nam tử lao ra khỏi đám người, dùng sức gõ lớn vào cửa lớn Lý phủ.



Mấy người đốt giấy càng khóc hăng say hơn.



"Số ta thật khổ mà..."



"Tỷ tỷ..."



Phía ngoài náo lật trời, mà cửa lớn Lý phủ vẫn đóng im lìm! Điều này thật quá mất mặt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lâm Lan không biết tình huống ra sao, không nên xen vào, ra hiệu với Văn Sơn, ba người đi phía cửa Tây



Văn Sơn tiến lên gõ cửa: "Lão Trương, lão Trương, mở cửa, là ta, Văn Sơn."



Trên cửa sổ nhỏ có một người ghé mắt ra nhìn, thấy người tới là Văn Sơn, vội vàng mở cửa.



Lão Trương khẩn trương hết nhìn đông lại nhìn tây, nhỏ giọng nói: "Mau vào mau vào, đừng để mấy người đó nhìn thấy."



"Lão Trương, chuyện gì xảy ra? " Lâm Lan vào cửa hỏi.



Lâm Lan một thân nam trang, lão Trương nhất thời không nhận ra, Văn Sơn nhắc nhở: "Nhị thiếu phu nhân hỏi ông đấy!"



"Nhị thiếu phu nhân?"




"Chàng cũng rất khổ sở, chàng chỉ muốn đuổi người đi, nhưng cũng không nói là mặc kệ cô ấy, chỉ cần Ngụy di nương không tái giá, chàng sẽ chịu trách nhiệm cuộc sống sau này của Ngụy di nương. Chàng không muốn Ngụy di nương phải chết..." Đinh Nhược Nghiên thổn thức nói.



Lâm Lan có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Minh Tắc, thời điểm Lý gia gặp rủi ro, đại tẩu vẫn quyết tâm ở bên hắn, hắn hẳn xúc động, cho nên, hi vọng dùng hành động thực tế báo đáp Đinh Nhược Nghiên, không nghĩ tới bức tử một mạng người, hắn đối với Đinh Nhược Nghiên hữu tình, nhưng đối với Ngụy di nương mà nói, lại là tuyệt tình.



"Hiện giờ lại chạy đâu ra Bích Như, cả ngày mắng chửi, nói mẹ chồng muốn hại chết cô ta, hàng xóm láng giếng biết cả rồi, ta,... ta thật không biết làm thế nào cho phải." Đinh Nhược Nghiên sầu khổ nói.



Bích Như nói không sai, ban đầu, Hàn thị đích xác là xuống tay độc ác với cô ta. Chỉ là, lần này cô ta tới, là vì tiết hận hay vì mục đích gì khác?



Lâm Lan lặng yên hồi lâu, an ủi: "Chuyện chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, Bích Như dễ giải quyết, giao cô ta cho muội, về phần Ngụy gia, chúng ta sẽ nói chuyện với họ."



"Đã nói chuyện với Ngụy gia vài lần nhưng không có kết quả." Đinh Nhược Nghiên thở dài.



"Vậy thì bàn lại, nếu không giờ mời người vào nói chuyện." Lâm Lan bình tĩnh nói.



Đinh Nhược Nghiên kinh ngạc nhìn Lâm Lan: "Bây giờ?"



"Đúng vậy! Bọn họ làm ầm như vậy chẳng hay ho gì, chuyện này nên được giải quyết nhanh gọn."



Đinh Nhược cắn cắn môi dưới, nói: "Được rồi, ta gọi lão Trương mời người vào."



"Để đại ca cùng đi, anh ấy là người trong cuộc, cần phải ra mặt."



Sau khi Đinh Nhược Nghiên đi, Lâm Lan để cho Chu mama đi ra ngoài, trước tiên phải giải quyết chuyện Bích Như, Lâm Lan nàng đã cứu mạng cô ta, chắc chắn cô ta phải nể mặt nàng. Hai khắc sau, mọi người tề tụ sảnh lớn, Lâm Lan sợ người Ngụy gia càn rỡ, cố ý kêu Văn Sơn cùng Triệu Trác Nghĩa đi.



Lúc về nhà, Lâm Lan nhìn qua nam nhân đập cửa là anh trai Ngụy di nương, vừa rồi Đinh Nhược Nghiên cho nàng biết gia cảnh Ngụy gia, Ngụy gia chẳng qua là nhà nghèo, nghèo rơi nghèo rớt, tuy nhiên nhân phẩm không tệ, những năm qua, nhờ Ngụy di nương tiếp tế, huynh trưởng của cô ta mới cưới được vợ, hôm nay Ngụy di nương chết rồi, coi như chặt đứt một con đường sống của Ngụy gia, người ta có thể từ bỏ ý đồ sao? Cộng thêm quả thật có chút tình nghĩa huynh muội, như vậy làm ầm lên cũng không có gì đáng trách.



Tình huống như thế thật là đau đầu, khó lòng xử trí, Lâm Lan thà cho rằng bọn họ là đám vô lại còn hơn.