Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 247 : Thư Tướng quân

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Phùng Thục Mẫn thương yêu xoa xoa gương mặt non nớt của Sơn Nhi, cười nói: "Vậy Sơn Nhi đi cùng mẹ."



Sơn Nhi vui mừng dùng sức gật đầu, lôi kéo mẹ đi ra ngoài, đôi chân ngắn mập mạp cố gắng bước qua bậu cửa.



Nghe Triệu Trác Nghĩa tự giới thiệu mình, Phùng Thục Mẫn vui vẻ nói: "Thì ra là Lâm đại phu đã về."



Triệu Trác Nghĩa nói: "Lâm đại phu lần này trở về kinh là vì chuẩn bị dược liệu cho biên quan."



Phùng Thục Mẫn vui vẻ nói: "Trở lại là tốt rồi, ta vẫn nhắc cô ấy suốt."



"Đây là thư Lâm Tướng quân sai thuộc hạ giao cho phu nhân."



Triệu Trác Nghĩa đem thư trình lên. Phùng Thục Mẫn cầm thư, lòng tràn đầy vui mừng, không gì so sánh được chuyện nhận thư của lão gia. Sơn Nhi khẩn cấp thì thầm: "Mẹ, mau mở ra, mau mở ra..."



Phùng Thục Mẫn cười cười nhìn Sơn Nhi, lại ngại ngùng nói với Triệu Trác Nghĩa: "Đứa nhỏ này, tính tình nóng vội y hệt cha nó."



Trong lòng Triệu Trác Nghĩa tự nhủ, tiểu công tử đáng yêu hơn Lâm Tướng quân nhiều, cười ha ha nói: "Tiểu công tử muốn đọc thư Tướng quân, thuộc hạ còn có sự vụ cần giải quyết, xin cáo từ."



Hắn biết phu nhân cũng nóng ruột đọc thư, người ta khẩn cấp, hắn nên thức thời rời đi thì tốt hơn. Phùng Thục Mẫn sai người đưa thưởng, lại để quản gia đưa Triệu Trác Nghĩa ra cửa. Sơn Nhi ở trong lòng mẹ, hai mẹ con cùng nhau đọc thư.



"Phu nhân thấy chữ như thấy người..."



Sơn Nhi đọc từng chữ một, ngửa đầu hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao cha không viết Sơn Nhi thấy chữ như thấy người?"




Nhìn lão thái thái như thế, chắc chắn là không chống đỡ được bao lâu nữa. Loại bệnh này chính là dựa vào ăn uống, luyện tập mà điều trị. Tình hình tới như thế này, nàng cũng hết cách xoay chuyển.



"Mấy tháng trước bệnh tình lão thái thái đã có chuyển biến tốt đẹp, lão thái thái đã nói, đợi xuân sang, khí trời ấm áp, muốn về với ông bà, lão thái thái muốn chết cũng được chết ở quê hương, nhưng hiện tại..." Chúc mama hầu hạ lão thái thái đã mười mấy năm, tình cảm thâm hậu, nói đến đoạn thương tâm, nhất thời rơi lệ không ngừng.



Đinh Nhược Nghiên an ủi: "Chúc mama chớ lo lắng, nhị thiếu phu nhân chắc chắn nghĩ biện pháp chữa lành bệnh cho bà nội."



Lâm Lan cũng chỉ có thể nói lấy lệ: "Từ từ sẽ khá hơn."



Du Liên vẫn yên lặng đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy bi thương, chẳng qua không biết là vì lão thái thái mà thương tâm hay là lo lắng cho tương lai của mình. Nói thật, Du Liên thật sự xui xẻo vô cùng, bị tính toán làm thiếp thất, nghĩ đi nghĩ lại vốn không phải lo cơm áo, tương lai may mắn sinh được đứa con thì còn có chỗ dựa vào, ai biết được chưa tới mấy ngày, lão già đã xảy ra chuyện, bên cạnh không có người nhờ cậy, thời gian này khó khăn thế nào có thể đoán Thăm lão thái thái xong, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên cùng đi ra ngoài, vừa đi, Đinh Nhược Nghiên nói chuyện: "Đệ muội, muội có thể cho ta một lời chính xác không, bà nội còn bao nhiêu thời gian?"



Lâm Lan lặng yên hồi lâu, nói: "Xem tình hình, chỉ có thể gắng tới mùa hè."



Đinh Nhược Nghiên ảm đạm, thở dài: "Mấy đại phu cũng nói như vậy, xem ra, không còn biện pháp rồi, ta đang suy nghĩ, bà nội hồi hương là chuyện không thể, có phải nên mời đại bá tới đây không? Dù sao cũng phải có nhi tử đưa tiễn trước lúc lâm chung đúng không?"



Lâm Lan đồng ý, nói: "Chỉ có thể mời đại bá tới, nghe nói thân thể tam thúc không được khá lắm, sợ là không chịu đường xe ngựa mệt nhọc."



"Ta trở về sẽ nói Minh Tắc gửi thư về quê, hi vọng đại bá có thể lên kịp."



"Đúng rồi, ta nghe nói cửa hàng trà của đại ca làm ăn không tệ."



Lâm Lan chuyển đề tài.