Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 258 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


"Đại cô có chuyện gì cứ nói đi!" Phùng Thục Mẫn nhấp một hớp trà, mỉm cười cất lời. Lâm Đại Phương ngượng ngùng cười nói: "Cũng không phải là cái gì đại sự, mấy ngày qua, ta đi lòng vòng trong phủ, phát hiện hạ nhân trong phủ rất chểnh mảng..."



Lâm Đại Phương làm vẻ mặt tha thiết nói: "Đệ muội à, không phải là ta nói em, đương gia chủ mẫu phải có phần kiên quyết, mạnh mẽ, làm cho hạ nhân sợ em, những hạ nhân này giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, đệ muội không có hôn phu ở bên cạnh, bản thân lại tốt tình, bọn hạ nhân có thể không lười biếng dùng mánh lới qua mặt sao?"



Phùng Thục Mẫn ra vẻ kinh ngạc: "Có sao? Vì sao ta không có cảm thấy?"



Lâm Đại Phương nói: "Làm trò trước mặt em đương nhiên chúng nó không dám, nhưng em không thể lúc nào cũng nhìn chúng nó chằm chằm!"



Phùng Thục Mẫn đã hiểu rõ, đại cô đây là muốn giúp nàng quản gia!



"Ta muốn nói là, gia nghiệp lớn như thế này, nếu không có được một người tin cậy giúp đỡ, thật đúng là không dễ dàng."



Lâm Đại Phương vừa nói vừa quan sát thần sắc đệ muội, hi vọng đệ muội có thể hiểu ý, nhưng đệ muội chỉ lo nhàn nhã dùng trà, tựa hồ không có hiểu được ý trong lời nói của bà ta.



Lâm Đại Phương không thể làm gì khác hơn là mặt dày nói thẳng: "Mọi người nói tiểu thư xuất thân quan gia khinh thường nông dân, nhưng đệ muội đối với chúng ta lại rất tốt, ta thật sự vô cùng cảm kích! Cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ta cùng chồng bàn bạc với nhau, cảm thấy nên thay đệ muội làm chút gì, như vậy thì mới có thể cảm thấy an lòng! Ta có thể thay đệ muội quản gia, chia sẻ vất vả với đệ muội, nhìn đệ muội lao tâm lao lực khiến đại cô ta đau lòng!"



Phùng Thục Mẫn cười lạnh trong lòng, có người dám nói quản gia nhà nàng không được sao, những cái khác nàng không dám khoe khoang, nhưng quản gia này nàng một tay bồi dưỡng, trong phủ hạ nhân ai mà không quy củ làm việc, đàng hoàng làm người, tới miệng đại cô này, đã thành lười biếng rồi, thành loại nô tài xảo quyệt sau lưng chủ mẫu, còn nàng vì không có phu quân bên cạnh, thành chủ mẫu mềm yếu vô năng.



Đại cô này há mồm, nàng thật sự không dám lấy lòng, muốn giẫm lên người khác để nâng mình lên ư, muốn đổi liền đổi sao, hơn nữa, đại cô này tâm địa bất chính, chồng bà ta thì mặt mũi gian manh, nếu để bọn họ quản sự, sợ là trộm của cải nhà nàng đi mất cả.



Phùng Thục Mẫn thảnh thơi gạt nắp trà, chậm rãi nói: "Đại cô thật là có ý tốt, ta lĩnh tâm, ta mời mọi người tới làm khách, sao có thể để mọi người vất vả, nếu lão gia biết, sợ là sẽ trách ta không biết lễ nghi, không hiểu quy củ."



Lâm Đại Phương nói: "Cũng là người trong nhà, người trong nhà không giúp người trong nhà thì còn ra làm sao? Rồi lại nói chúng ta là nông dân, cả đời lao động, một ngày không làm việc, cả người nhàn rỗi tới khó chịu."
Thu Hà nói: "Hồi thiếu phu nhân, hôm qua phu nhân đi vội vàng, không phân phó nô tỳ tới đây, hôm qua lúc nô tỳ sắp xếp quần áo tiểu thiếu gia, phát hiện tiểu thiếu gia quên đem theo vài món đồ, nô tỳ sợ tiểu thiếu gia nhớ nhung, vội vàng đưa đồ qua cho tiểu thiếu gia."



Lâm Lan mỉm cười, lòng dạ biết rõ, đích thị là Phùng Thục Mẫn lo lắng nhi tử, sai một người đến đây.



"Ngươi thật có lòng, mang tới đồ gì vậy?" Lâm Lan không nói ra suy nghĩ của mình.



Thu Hà trả lời: "Có sách tiểu thiếu gia thường ngày đọc, còn có xiêm y tiểu thiếu gia thích nhất, còn có cái này, tiểu thiếu gia lúc ngủ thích gối lên nó, nếu không ngủ không yên."



Thu Hà lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ. Lâm Lan ngạc nhiên, mê thích cái này sao?



Thu Hà giải thích: "Thanh kiếm gỗ này là lão gia làm cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia yêu thích nhất."



Lâm Lan nhìn thanh kiếm gỗ này, những kí ức ngắn chưa từng có trong đầu bỗng nhiên xuất hiện, hình như, lúc nàng còn nhỏ, lão gia hỏa kia cũng làm cho nàng một thanh, nàng còn nhớ rõ, lúc ấy lão gia hỏa kia truyền cho đại ca một thanh gia bảo đao, nàng không ngừng hâm mộ, thì thào nói mình cũng muốn, lão gia hỏa kia liền làm kiếm gỗ ứng phó nàng, Lúc ấy mẹ còn oán trách, nào có khuê nữ nào chơi kiếm gỗ, lão gia hỏa kia nói, làm sao là khuê nữ thì không thể múa đao chơi kiếm?



Khuê nữ Lâm gia ta tương lai nói không chừng là một nữ trung hào kiệt... Hào kiệt cái rắm, bởi vì ông không chịu trách nhiệm, khuê nữ ông yêu thương đã chết tám trăm năm trước rồi. Lâm Lan tức giận nghĩ, để cho Như Ý nhận đồ vật lại.



Thu Hà ấp úng nói: "Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ, nô tỳ có thể ở lại hầu hạ tiểu thiếu gia không ạ?"



Lâm Lan biết, đây cũng là Phùng Thục Mẫn an bài, nữ nhân chết bầm này, nếu đem Sơn Nhi bỏ lại, còn lo lắng này kia, sợ nàng ăn hiếp Sơn Nhi sao? Cô không yên lòng như vậy thì dẫn người về đi! Tôi cho cô như ý.



Lâm Lan mỉm cười nói: "Ngươi cứ về đi! Người hầu chỗ ta là đủ rồi."