Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 278 : Người nào lợi hại nhất
Ngày đăng: 21:59 21/04/20
Lâm Lan để cho Vân Anh cùng Triệu Trác Nghĩa đem chuyện đã xảy ra cặn kẽ nói lại.
"Nô tỳ đi ngoại viện tìm Đông Tử, truyền lời xong lập tức trở về, lúc này nhiều nhất là hai khắc, đã không thấy Sơn Nhi thiếu gia đâu, sau đó nô tỳ cùng Cẩm Tú tìm khắp viện một lần, không tìm được, vội vàng báo cho nhị thiếu phu nhân..." Vân Anh nói.
Trịnh bộ đầu trầm ngâm: "Như thế, khoảng thời gian Sơn Nhi mất tích không tới nửa canh giờ."
Triệu Trác Nghĩa nói: "Thủ hạ cách một canh giờ lại tuần phủ một lần, sau khi cơm trưa xong, mới vừa tuần tra một hồi, kể cả hậu hoa viên cũng không phát hiện có gì dị thường, sau tường hậu hoa viên là một hẻm nhỏ yên tĩnh, bình thời không có người nào lui tới, nhưng ra khỏi hẻm đó là phố xá náo nhiệt, đối diện ngõ hẻm là vườn sau Hình bộ lang trung Tưởng đại nhân, ta đã phái người đi ra phố xá hỏi thăm xem có gặp qua Sơn Nhi thiếu gia không, đều không có tin tức."
Triệu Trác Nghĩa ngụ ý chính là, kẻ bắt cóc không có khả năng mang theo người rêu rao khắp nơi, nếu có, quầy hàng hai bên phố xá luôn luôn có người lưu ý, không thể nào mất tích như vậy. Trịnh bộ đầu là cao thủ, nghe được liền hiểu ý: "Chuyện này, ta đã biết, yên tâm, ta lập tức sẽ an bài nhân thủ âm thầm tiến hành điều tra, các ngươi đừng hoảng hốt, nếu bọn họ bắt người đi, đích thị là có mục đích, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin."
"Vậy thì phiền toái Trịnh đại ca rồi."
Lúc này Lâm Lan đã bình tĩnh trở lại, Trịnh bộ đầu nói không sai, Tần gia phí nhiều công sức bắt người đi, nhất định là có hậu chiêu, chẳng qua là Tần gia có biết thân phận Sơn Nhi hay không, nếu biết là bắt phải một người không có liên hệ gì với Lý phủ, có khi nào giết người diệt khẩu? Nghĩ đến đây, Lâm Lan sợ hết hồn hết vía, cho nên, lúc này không nên làm ầm lên, chỉ có thể ngầm tra.
Trịnh bộ đầu gật đầu, hỏi Vân Anh: "Ngươi hãy nói rõ xem quần áo Sơn Nhi thiếu gia mặc thế nào, tướng mạo ra sao."
"Hôm nay Sơn Nhi thiếu gia mặc một thân áo gấm vàng, cổ áo tròn. Trên cổ mang theo khóa ngọc như ý, tay đeo vòng vàng. Thân cao ước chừng thế này..."
Vân Anh đo trên người mình Sơn Nhi thiếu gia gần tới ngực cô ấy
"Mặt tròn trịa, mập mạp, mắt to, rất khả ái."
Quần áo miêu tả rất kỹ, nhưng tướng mạo này... các công tử quý gia đều là như vậy, Trịnh bộ đầu nhíu mày. Lâm Lan đưa mắt nhìn Ngân Liễu, Ngân Liễu cầm bức vẽ giao cho Trịnh bộ đầu.
"Trịnh đại ca, đây là ta vẽ Sơn Nhi, mặc dù không giống hệt nhưng cũng có phần tương tự."
Phùng Thục Mẫn một mực một bên yên lặng rơi lệ, lòng như đao cắt, Sơn Nhi là mệnh căn của nàng! Nàng hối hận vô cùng, sớm biết như vậy, nàng không nên để ý tới lão gia. Chính lão gia muốn nhận nhi tử, nhận nữ nhi thì tự mình đi, tại sao muốn nàng sắp xếp, ban đầu lúc nàng gả cho ông ấy, đâu có thế này... Nàng hận lão gia. Càng hận chính mình, nghĩ ra chủ ý tồi tệ, đem Sơn Nhi tới nơi này. Trịnh bộ đầu nhận bức họa, chắp tay cáo từ, Triệu Trác Nghĩa đưa hắn ra cửa. Lâm Lan nhìn Phùng Thục Mẫn thương tâm, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Chu mama thầm than một hơi. Đưa mọi người lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai nữ nhân với nỗi đau buồn của riêng mình. Lâm Lan muốn nói, sớm bảo cô đem người đón về, cô còn trốn tránh, nếu không làm sao xảy ra chuyện này. Nhưng lại nghĩ, Sơn Nhi là khúc ruột Phùng Thị, Sơn Nhi gặp chuyện không may, đau lòng nhất là Phùng Thị, nàng trách cứ Phùng Thị, chẳng khác nào xát muối lên vết thương của người ta, quá là tàn nhẫn, dù sao người cũng mất tích trong phủ của nàng, trách nhiệm của nàng lớn nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Lan chỉ có thể an ủi nàng: "Sơn Nhi sẽ không có chuyện gì."
Nàng không mở miệng, Phùng Thục Mẫn còn có thể chịu đựng, vừa dứt lời, Phùng Thục Mẫn liền òa khóc.
Lâm Lan thấy nàng khóc ầm lên, lúc đầu còn có ý tứ trách cứ Phùng Thị, giờ biến cả thành tự trách: "Thật xin lỗi, là ta không trông coi Sơn Nhi..."
"Hiện tại cô nói xin lỗi có tác dụng gì? Nếu Sơn Nhi không trở về, ta cũng thế, dù sao ta cũng là người thừa, không ý kiến các người một nhà đoàn viên... "
Sơn Nhi không phục, ấm ức nói: "Ngươi không sợ thì tới thử đi."
Nhị Ngưu sửng sốt: "Ơ ơ... muốn thử lão tử sao?"
Sơn Nhi liếc mắt, thầm nói: "Hay là sợ bêu xấu, không dám!"
Nhị Ngưu chưa bao giờ bị một đứa bé xem thường, liền xắn tay áo, tiến lên: "Đưa cục đá đây!"
Sơn Nhi vội vàng đưa tới: "Cho ngươi ném năm viên, nếu ném không trúng thì đúng là đồ trứng thối."
Đám người Ngụy tử vui vẻ xem kịch.
Nhị Ngưu ngạo mạn nói: "Tiểu tử, nhìn kỹ đi."
Cổ tay Nhị Ngưu rung lên, cục đá bay vút ra ngoài, trúng giữa cành cây khô.
Sơn Nhi nhất thời vỗ tay kêu lên: "Oa! Thúc thúc, ngươi thật lợi hại."
Nhị Ngưu đắc ý, ném vút vút cả bốn viên, đều trúng mục tiêu.
Trong mắt Sơn Nhi tỏa ra sùng bái, chắt chắt lưỡi hít hà: "Thúc thúc, ngươi quá siêu, ngươi nhất định là người lợi hại nhất rồi."
"Tiểu tử, đó là ngươi chưa từng thấy lợi hại hơn."
Một tên hán tử gầy teo tiện tay nhặt mấy hột đậu phộng đi tới.
"Nhìn đi, tiểu tử, xem ai mới là lợi hại nhất."
Sưu tử mở tay, bắn đậu phộng ra, từng viên nối nhau thành một tuyến, vút vút vút vọt tới cây khô.
Sơn Nhi nhìn xong, lại vui vẻ vỗ tay: "Thì ra vị thúc thúc này mới là lợi hại nhất."
"Tránh ra tránh ra, nhìn lão tử đây."
Lão Thiết không chịu nổi nữa, Nhị Ngưu cùng khỉ ốm lợi hại nhất từ khi nào vậy?