Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 287 : Tiền trảm hậu tấu
Ngày đăng: 21:59 21/04/20
Phùng Thị miệng nói như vậy nhưng trong lòng là chua xót, nàng chẳng qua biết nàng nói như vậy, làm như vậy, bởi vì nàng vô lực ngăn cản lão gia, như vậy sẽ chỉ làm lão gia cảm thấy nàng không đủ rộng lượng, không đủ đức hạnh. Huống chi, lương tâm nàng không cho phép nàng ngăn chặn chuyện này, người chết là hết, bản thân vĩnh viễn tranh giành với một người chết, không cách nào thay đổi chuyện, chỉ có thuận theo, mới là cử chỉ sáng suốt, nhưng, trong lòng thật sự rất khó chịu!
Lâm Trí Viễn nhìn người trong ngực, cảm khái ngàn lần vạn lần: "Đa tạ phu nhân hiểu và thông cảm, chuyện cũ đã qua, ta cũng chỉ có thể làm được điều này cho Thẩm Thị."
Lâm Lan nghẹn họng tới giờ Tý, Lý Minh Doãn mới chậm rì về đi nghỉ. Đang muốn vén màn thì màn đã bị vén lên
Lâm Lan ngồi dậy, ném chăn gối xuống ghế dựa, sau đó không thèm nhìn hắn một cái, chỉ lạnh nhạt quẳng một câu: "Tối nay chàng ngủ đó."
Nói xong chui vào giường nằm xuống. Lý Minh Doãn ngớ người nhìn cánh màn còn rung rinh, thế này là sao? Là giận hắn ngủ muộn? Hay giận hắn đi gặp cha vợ?
Lý Minh Doãn sờ sờ lỗ mũi, cười hắc hắc tới trêu chọc: "Lan Nhi..."
Lâm Lan quay mặt vào trong, nhấm nhẳng nói: "Tâm tình ta không tốt, đừng phiền ta."
Lý Minh Doãn cười tươi, ôn tồn dụ dỗ: "Phu nhân vì chuyện gì phiền não, mau nói cùng vi phu, trời sập xuống, vi phu thay nàng chống đỡ." Lý Minh Doãn vừa nói vừa lên giường, ôm lấy nàng.
"Tránh ra, tránh ra, ta phiền là chàng đấy, chàng tránh xa..." Lâm Lan lắc lắc thân thể không để cho hắn nhích tới gần.
Lâm Trí Viễn tác phong quân nhân, hành động nhanh chóng quyết đoán, chưa tới hai ngày, tin truyền ra, đã tìm được Lâm Sơn, đồng thời còn bắt được kẻ bắt cóc Lâm Sơn, theo kẻ bắt cóc khai báo, là Tần gia ra lệnh làm như vậy, Lâm Trí Viễn mang theo lời khai bẩm báo lên, thỉnh cầu Hoàng thượng làm chủ. Đồng thời ném ra một trái bom hạng nặng, nhị thiếu phu nhân Lý gia Lâm Lan, chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của ông.
Kinh thành nhất thời xôn xao, mọi người đều biết vợ Lý Minh Doãn là một thôn phụ vô danh, hôm nay đột nhiên trở thành nữ nhi thất lạc nhiều năm của Định Quốc Tướng quân, thiên kim tiểu thư, chuyện ly kỳ như thế, người nào có thể không chấn kinh, người nào có thể không hiếu kỳ, có phải là tin vịt không?
Lâm Lan biết được chuyện này, tức sùi bọt mép, khá lắm lão già kia, đột nhiên tặng nàng một chiêu tiền trảm hậu tấu, ông ta trước chiêu cáo thiên hạ, nếu như nàng kiên trì không nhận phụ thân, chẳng phải bị nói thành bất hiếu? Lão già kia muốn dùng dư luận tạo áp lực bức bách nàng đi vào khuôn khổ sao? Lâm Phong cũng nghe được tin này, vội vàng từ Tây Sơn đại doanh chạy tới.
"Muội tử, thế này là sao?" Lâm Phong nóng nảy, mới một ngày, trong doanh đã truyền khắp, tất cả mọi người tới hỏi hắn có phải thật như thế không, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Lan phẫn nộ: "Đừng để ý đến ông ta, ông ta thích nói thế nào thì nói, người cha này, ta không nhận."
"Nhưng mà... Như vậy cũng không phải là biện pháp..." Lâm Phong khổ sở nói.
Lâm Lan cắn răng: "Ông ta không nên ép người quá đáng, bằng không, đừng trách ta trở mặt."
"Việc này, muội phu nói thế nào?"
Lâm Lan nghiến răng: "Không biết, chàng đi phủ Tướng quân rồi, ta thật không hiểu nổi, không phải ông ta cũng có nhi tử rồi sao, vì sao nhất định phải đến quấy nhiễu chúng ta? Làm như ông ta quan tâm chúng ta lắm, ai muốn ông ta quan tâm, ai cần ông ta quan tâm."