Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 290 : Nữ nhân điên

Ngày đăng: 21:59 21/04/20


"Vậy kế tiếp anh định làm như thế nào?" Lý Minh Doãn rót rượu cho Lâm Phong.



Lâm Phong nhăn mày: "Còn có thể làm sao? Trong mắt Diêu Kim Hoa chỉ có tiền, một lòng muốn làm đại thiếu phu nhân, vậy thì tùy cô ta, nhưng Hàm Nhi tuyệt đối không thể đi theo cô ta."



Lý Minh Doãn ho nhẹ, nghĩ ngợi nói: "Anh còn phải trở về Tây Sơn đại doanh, không thể nào mang theo đứa bé, nếu không, để Hàm Nhi ở lại, Lan Nhi sẽ chăm sóc tốt cho nó."



Lâm Phong lo lắng nói: "Ta sợ Diêu Kim Hoa tới cửa náo loạn."



Lý Minh Doãn cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong: "Anh cứ yên tâm đi! Lan Nhi sẽ đối phó được."



Diêu Kim Hoa là ai, chỉ là một thôn phụ không có kiến thức, Lan Nhi sẽ sợ chị ta sao? Mụ phù thủy khó đối phó như thế, còn phải chịu trận trong tay Lâm Lan kia mà. Khóe miệng Lâm Phong cứng ngắc, cười khổ: "Vậy cũng được, Kim Hoa cùng muội tử xưa nay không vừa mắt nhau, luôn tìm biện pháp đuổi muội tử đi, chẳng qua muội tử không muốn làm khó người anh này nên mới nhẫn nhịn, aiz! Cũng là ta, làm anh mà vô năng, để cho muội muội chịu ủy khuất. Aiz, làm sao trước kia ta lại sợ cô ta như thế chứ? Thật là uất ức."



Lý Minh Doãn cười nói: "Sợ vợ không phải là chuyện gì xấu hổ, có điều chỉ trong giới hạn, chuyện hôm nay, đại ca, thật lòng ta cảm thấy anh làm rất đúng."



"Đó là vì cô ta thật sự quá đáng, nếu cô ta không bỏ cái tính thấy tiền sáng mắt, ta nhất định sẽ hưu cô ta, tránh tồn tại một người giống như đại cô Lâm gia."



Lâm Phong nói, bất giác lưng thẳng lên, hôm nay ở trước mặt Diêu Kim Hoa phát tác, đột nhiên cảm giác mình giống như một người đàn ông, có loại cảm giác hãnh diện!



Lý Minh Doãn cười to: "Đại ca, ta thấy anh càng ngày càng có khí khái, nào, uống một chén."



Hai chén rượu đi xuống, mùi rượu nổi lên, bay bớt uất ức trong lòng Lâm Phong, hắn vỗ vai Minh Doãn, cười nói: "Minh Doãn, muội phu, cậu là người tốt, muội tử giao cho cậu, ta đặc biệt yên tâm."



Lý Minh Doãn cười cười: "Đại ca quá khen."



Chu mama mang cháo thịt gà tới: "Nhị thiếu phu nhân, lão nô tới cho Hàm Nhi thiếu gia ăn cơm."
iêu Kim Hoa bi phẫn chí cực, xông lên túm lấy vạt áo Lâm Phong, chất vấn: "Anh đem con giấu đi đâu rồi? Mau đem con trả lại cho tôi."



Lâm Phong muốn đẩy tay Diêu Kim Hoa ra, nhưng cô ta túm chặt, đẩy sao cũng không được, Lâm Phong cả giận nói: "Cô náo đủ chưa?"



Diêu Kim Hoa hô khàn cả giọng: "Không đủ, anh không đem Hàm Nhi trả lại cho tôi, tôi sẽ không để anh yên, đó là con tôi sinh ra, tôi nuôi lớn, tại sao anh lại ôm đi? Hàm Nhi của tôi, Hàm Nhi của tôi..."



Phùng Thị đuổi theo, nhìn tình hình trước mắt, chợt cảm thấy đau đầu. Diêu Kim Hoa này, làm sao không có đầu óc gì vậy, chẳng lẽ gào khóc là Lâm Phong sẽ mang con ra sao? Đối phó nam nhân như Lâm Phong không phải là náo loạn, không phải là uy hiếp, mà là nhận lỗi, dùng nước mắt, dùng khóc lóc kể lể cầu khẩn



Aiz! Phùng Thị hối hận trước khi đến không chỉ bảo cho Diêu Kim Hoa, nàng không nghĩ Diêu Kim Hoa có thể ngu ngốc như vậy. "Kim Hoa, cô bình tĩnh nói với cậu ấy, đừng nóng giận." Phùng Thị chỉ có thể đứng một bên khuyên nhủ. Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn lúc này chạy tới, Lâm Lan thấy Diêu Kim Hoa vẫn chanh chua như ngày nào, nhất thời hỏa khí xông lên, Lý Minh Doãn vội vàng kéo nàng, hướng nàng lắc đầu, để xem đại ca xử lý thế nào đây.



Lâm Phong bị Diêu Kim Hoa túm chặt, bọn hạ nhân Lý phủ kinh ngạc nhìn, Lâm Phong cảm thấy mất mặt vô cùng, thẹn quá thành giận, hắn dùng sức đẩy mạnh, hất Diêu Kim Hoa ra. Diêu Kim Hoa ngã xuống, mông tiếp đất đau đớn, cô ta kinh hãi nhìn Lâm Phong, nam nhân này thật sự thay đổi, không còn là nam nhân trong trí nhớ cô ta, cảm giác mất mát vô cùng, nháy mắt cô ta thấy trước mắt thật mờ mịt.



Phùng Thị vội tới đỡ Kim Hoa: "Kim Hoa, có lời gì từ từ nói, đừng nóng vội!"



Lại nhỏ giọng dạy: "Nam nhân đều sĩ diện, cô để cho cậu ấy mất mặt trước hạ nhân, cậu ấy có thể không giận sao?"



Diêu Kim Hoa rốt cục ý thức được, uy phong trước đây của cô ta đã một đi không trở lại, người nam nhân này không còn là cục bột cho cô ta nhào nặn nữa rồi, liền thương tâm khóc lên, ủy khuất nói: "Ta cũng đâu muốn như vậy, nhưng hắn không nói hai lời liền ôm con đi, ta có thể không vội sao? Hàm Nhi chính là mạng sống của ta!"



Cô ta quay sang Lâm Phong khóc nói: "Hôm nay anh có tiền đồ rồi, bắt đầu ghét bỏ tôi, chưa nói được hai câu đã nổi giận, tôi vui mừng tới tìm anh, anh lại đối xử với tôi như vậy.... Ô... ô... ô.... Chúng ta là vợ chồng, có cái gì không thể thương lượng, anh nói tử tế với tôi, tôi có thể không nghe lời anh sao? Anh cố ý, cố ý mượn lý do này bỏ tôi..."



Lâm Phong thật đúng là thích mềm không thích cứng, Diêu Kim Hoa khóc lóc om sòm náo loạn hắn đã dễ giải quyết, chiêu nỉ non khóc này hắn không biết đỡ làm sao.



Hỏa khí dần trôi xuống, Lâm Phong buồn bực nói: "Cô nói nhăng cuội gì vậy? Ta hỏi lần nữa, cô có đi theo ta không, nếu không thì ở đấy một mình, lúc này đừng có oán giận ta."