Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 301 : May mắn

Ngày đăng: 21:59 21/04/20


Một phòng mọi người hết đường xoay xở, Lâm Lan đành xốc lại tinh thần, phân phó Triệu Trác Nghĩa canh phòng toàn gia, sinh tử Minh Doãn bên ngoài chưa rõ, trong nhà không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Triệu Trác Nghĩa cùng Lý Minh Tắc đi ra ngoài an bài phòng vệ, Đinh Nhược Nghiên an ủi Lâm Lan mấy câu cũng trở về chăm sóc Thừa Tuyên, Lâm Lan về phòng nằm trên ghế dựa, lo lắng vô cùng. Quế tẩu sợ nhị thiếu phu nhân đói bụng, sai Vân Anh mang cháo mồng tám tháng chạp tới cho nhị thiếu phu nhân.



Vân Anh bưng tới cửa bị Như Ý ngăn lại: "Sao lại bưng cháo mồng tám tháng chạp tới?"



Vân Anh nói: "Là Quế tẩu sai bưng lên."



Như Ý thấp giọng trách: "Mấy người thật là hồ đồ, hôm qua nhị thiếu phu nhân còn nói hôm nay đợi nhị thiếu gia về cùng uống chung cháo mồng tám tháng chạp, hiện tại nhị thiếu gia chưa rõ ra sao, nhị thiếu phu nhân thấy món này, chẳng phải sẽ thương tâm sao? Mau đi đổi món khác."



Vân Anh gật rối rít: "Nhờ có Như Ý tỷ tỷ nhắc nhở, ta lập tức đi đổi."



Như Ý lại nói: "Bưng cháo đi phòng phía tây cho Sơn Nhi thiếu gia."



Chu mama cùng Ngân Liễu nhìn nhị thiếu phu nhân u sầu, hai người cũng không biết nên an ủi như thế nào, không thể làm gì khác hơn là yên lặng phụng bồi.



Như Ý bưng cháo gạo đi vào, cẩn thận đặt trên bàn trước mặt nhị thiếu phu nhân, khuyên nhủ: "Nhị thiếu phu nhân ăn một chút đi ạ, đừng để bụng đói hại thân."



Lâm Lan liếc nhìn tô cháo nóng hổi, hạt gạo trắng tròn, nhưng trong lòng nàng đang rối như tơ vò, không muốn ăn, ảo não nói: "Cứ để đấy."



Như Ý trù trừ: "Nhị thiếu phu nhân, cháo nguội ăn mất ngon."



"Nhị thiếu phu nhân, nên ăn một chút đi ạ. Cả ngày người không ăn gì, hiện tại nhị thiếu gia không có ở đây, toàn gia đều trông cậy vào người, người phải bảo trọng thân thể." Chu mama đau lòng khuyên nhủ.



Lâm Lan thở dài, cầm lấy thìa quấy quấy tô cháo, lại đặt xuống, hỏi nhỏ: "Sơn Nhi cùng Hàm Nhi đâu?"



Như Ý trả lời: "Sơn Nhi thiếu gia đang chơi ở trong phòng với Hàm Nhi thiếu gia, nô tỳ mới vừa qua xem. Bà vú đã dỗ Hàm Nhi thiếu gia ngủ, Sơn Nhi thiếu gia nói nhìn cháu mình ngủ xong cũng đi ngủ luôn."



Lâm Lan không yên lòng gật đầu, Như Ý dừng một chút lại nói: "Sơn Nhi thiếu gia nói nô tỳ chuyển lời cho nhị thiếu phu nhân. Sơn Nhi thiếu gia nói, lúc trước cậu ấy có thể trốn khỏi bốn tên bắt cóc mạnh như thế, nhị thiếu gia thông minh hơn cậu ấy cả trăm lần. Nhất định có thể bình an trở lại." L



âm Lan không khỏi cười khổ: "Nó cũng biết an ủi người."



Chu mama không khỏi đỏ mắt: "Sơn Nhi thiếu gia là một người có phúc, Sơn Nhi thiếu gia nói khẳng định linh nghiệm."




Lâm Lan cười như cũ: "Chị dâu nói đùa, vô luận như thế nào Hàm Nhi cũng là con trai chị, ta sợ cái gì? Chẳng qua là Hàm Nhi thật vất vả thích ứng cuộc sống bây giờ..."



"Nó thích ứng hay không, sau này cũng phải đi theo ta, ta nuôi nấng dạy dỗ con trai mình, không cần người khác nhúng tay." Diêu Kim Hoa cả giận, quay đầu rời đi.



Lâm Lan thu lại nụ cười, Ngân Liễu nhỏ giọng hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, làm sao bây giờ?"



Lâm Lan lặng yên hồi lâu, nói: "Tùy chị ta, em nói với Như Ý một tiếng, coi chừng chị ta, chuyện khác không lo, đừng để chị ta mang Hàm Nhi đi là được." Xem ra tình hình này, mỗi ngày lại phải đối mặt Diêu Kim Hoa, Lâm Lan rầu rĩ thở dài.



Lý Minh Tắc đi hơn nửa ngày mới trở về, mây đen đầy mặt. Đinh Nhược Nghiên đã biết nhà đẻ xảy ra chuyện, đang lo lắng chờ.



"Chuyện thế nào?"



Thấy sắc mặt Lý Minh Tắc, Đinh Nhược Nghiên cũng biết tình hình không tốt, lo lắng hỏi. Lý Minh Tắc vỗ về tay Đinh Nhược Nghiên, không biết nên mở miệng như thế nào.



"Chàng nói đi." Đinh Nhược Nghiên vội la lên.



Lý Minh Tắc mấp máy môi, chậm chạp nói: "Nhạc phụ cùng cậu cả đều bị bắt, hiện tại Đinh phủ có quan binh gác, nếu không phải Triệu đại ca tìm người dàn xếp, ta cũng không thể vào phủ."



Mặt Đinh Nhược Nghiên trắng bệch, run rẩy nói: "Cha... cha ta có bị nặng lắm không? Mẹ ta nói như thế nào?"



Lý Minh Tắc dìu nàng ngồi xuống, an ủi: "Nàng đừng vội, ta đã hỏi nhạc mẫu, nhạc phụ không tham dự mưu nghịch, chẳng qua là do chức vị, hiện tại đành chịu khổ, đợi sự tình ổn định, chúng ta van xin nhị đệ hỗ trợ, hẳn là không có gì đáng ngại, cùng lắm là bị cách chức."



Thật ra thì chuyện có nghiêm trọng hay không, là do một câu nói của Hoàng thượng, tùy vào tâm tình của Hoàng thượng.



Đinh Nhược Nghiên cúi đầu khóc òa lên: "Thật ra thì đệ muội đã sớm nhắc nhở ta, dặn cha cách xa đảng Thái tử một chút, ta đã kể cho mẹ, nhưng mẹ ta... Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, sợ là khó sáng tỏ."



"Nàng đừng nghĩ mọi chuyện theo hướng tệ nhất, đệ muội nói, đảng Thái tử tính ra không ít, đại thần tham gia cũng nhiều, nếu nghiêm trị, sợ là hại tới căn bản đất nước, nếu không liên quan đến mưu nghịch, Hoàng thượng sẽ xét xử nhẹ hơn." Lý Minh Tắc khuyên nhủ.



Đinh Nhược Nghiên khóc trong chốc lát, buồn bã nói: "Thái tử là chính Hoàng thượng thân phong, Thái tử chính là vua tương lai một nước, ủng hộ Thái tử có cái gì sai?"



Lý Minh Tắc yên lặng, quân vương một nước, không phải là chỉ ngồi lên ngôi vị Thái tử là nắm chắc được ngồi lên long ỷ. Nếu nghĩ như thế thì mười phần sai rồi, từ cổ chí kim, bao nhiêu Thái tử bị phế, thậm chí ngay cả mạng cũng không giữ được, tranh giành hoàng quyền, từ trước đến giờ là tàn khốc nhất, phụ tử tương tàn, huynh đệ tương tàn, còn thiếu sao? Vẫn là nhị đệ nói đúng, làm một thần tử trung lập, chỉ trung với người trên ghế rồng, mới là đúng đạo làm thần!