Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 305 : Biết điều ngoan ngoãn chờ chết

Ngày đăng: 21:59 21/04/20


Lâm Lan được Hàn Quý Phi bổ nhiệm thân phận ngự y tiến vào Chiêu Hòa điện, chỉ là, nàng đã thành thuyết khách của Thái tử. Lần cuối gặp Hoàng thượng, đã cách hơn nửa năm, Hoàng thượng tựa như thoáng cái già đi mười tuổi, Chiêu Hòa điện to lớn trống rỗng, ánh sáng mờ mờ, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một mình hắn cô độc ngồi trên bảo tọa, bảo tọa như cũ, Hoàng đế vẫn là Hoàng đế, song hắn đã không còn xứng đáng với danh xưng vua một nước, hôm nay hắn cũng không khác gì tù nhân, chẳng qua cái cũi này tráng lệ hơn người khác mà thôi.



Lâm Lan tiến lên thỉnh an: "Thần giáo úy thái y Lâm Lan thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc tấn an."



Hoàng thượng trì độn phản ứng, một lúc lâu mới mở miệng, thanh âm khàn khàn, tái nhợt vô lực: "Sao ngươi lại tới đây?"



Lâm Lan từ từ đưa mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt đục ngầu, còn nhớ rõ, đôi mắt này đã từng lấp lánh hữu thần, chỉ cần ánh mắt hơi đổi, liền khiến người đối diện kinh hãi lạnh mình, hôm nay, đôi mắt này, như đã chết đi, thần sắc như tro xám, để lộ ra tâm cảnh của hắn, bất đắc dĩ tuyệt vọng.



Trong lòng Lâm Lan rung động, sinh ra cảm khái vô hạn, Hoàng thượng mặc dù không phải minh quân thiên cổ, nhưng hắn nhân hậu, nói hắn là một hiền quân không quá đáng, nhất thời thua dưới tay nhi tử mình yêu thương, rơi xuống tình cảnh này, từ thiên đường xuống địa ngục, đả kích như vậy, cũng khó trách hắn suy sụp.



"Thần nghe nói Hoàng thượng long thể bất an, đặc biệt cầu Quý Phi nương nương đến khám cho Hoàng thượng." Lâm Lan nói.



Hoàng thượng nhẹ mỉm cười, chậm rãi nói: "Hôm nay, cũng chỉ có ngươi còn dám tới gặp trẫm."



"Nghĩ đến gặp Hoàng thượng có rất nhiều người, chỉ là bọn họ không có bản lãnh của thần, không tới được. "



Lâm Lan nửa đùa nửa thật nói, cũng là uyển chuyển nói cho Hoàng thượng, tình cảnh của hắn hôm nay liên quan đến tính mạng bao nhiêu người. Hoàng thượng cười khổ nói: "Trẫm biết ngươi có bản lãnh, nếu tới, có lời gì thì nói đi! Bọn họ sẽ không cho ngươi nhiều thời gian."



Lâm Lan đứng dậy đi lên phía trước mấy bước, lại quỳ xuống
"Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ, thỉnh an Thái tử điện hạ. " Lâm Lan cố gắng giữ vững trấn định, tiến lên quỳ xuống hành lễ.



Thái tử mặt không chút thay đổi, trong ánh mắt ẩn hàm sát ý, lạnh lùng nói: "Ngươi dám quấy rầy Hoàng thượng thanh tĩnh."



Lâm Lan nói: "Nô tì phụng ý chỉ Quý Phi xem bệnh cho Hoàng thượng."



Thái tử hừ lạnh một tiếng: "Ý chỉ Quý Phi? Đừng tưởng rằng Bổn cung không biết ngươi có chủ ý gì, Lâm Tướng quân thật đúng là cái người cha tốt, vì ngươi mà đến trước mặt Quý Phi nói tốt về ngươi."



Nghe Thái tử nói như vậy, Lâm Lan trấn định lại, xem ra Thái tử sớm biết nàng muốn gặp Hoàng thượng, nhưng không ngăn cản, đủ thấy Thái tử đã lặng yên đồng ý, giờ phút này ra vẻ uy nghiêm, chắc nghĩ hù dọa nàng giật mình, liền uyển chuyển nói: "Điện hạ cho là nô tì vì sao mà đến?"



Thái tử hừ nói: "Bất kể ngươi là vì sao mà đến, đều đã phạm vào tử tội."



Lâm Lan nói: "Thái tử muốn tính mạng nô tì dễ như trở bàn tay, bất quá Thái tử mới vừa tứ phong nô tì là Đại Nghĩa phu nhân, đảo mắt lại muốn giết nô tì, như vậy, tựa hồ không quá thỏa đáng, chẳng bằng mấy ngày nữa, Thái tử điện hạ trước thu hồi phong hào của nô tỳ, sau tìm lý do muốn mạng nô tỳ... Thái tử điện hạ nghĩ như thế nào?"



Thái tử thấy Lâm Lan không một chút khiếp đảm, lại còn mỉm cười giúp hắn nghĩ kế, phần can đảm này, đúng là khó gặp, khó trách nàng dám mạo hiểm thấy chết vẫn đi gặp Hoàng thượng.



"Miệng lưỡi trơn tru, bất quá đề nghị của ngươi cũng không tồi, vậy người biết điều một chút về nhà chờ chết đi!" Thái tử vung ống tay áo, bước nhanh mà rời đi.