Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 310 : Vui vẻ
Ngày đăng: 21:59 21/04/20
Minh Doãn vừa dứt lời, trong phòng lặng như tờ, Lâm Lan thu từng món đồ lại, hết sức cẩn thận thận vuốt ve phẳng, tựa như muốn san bằng những lo lắng trong đáy lòng mình. Minh Doãn cũng im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng thu lại từng món đồ. Hắn biết trong lòng nàng có nhiều rối rắm, nhưng tình huống đã không cho phép nàng trì hoãn do dự nữa.
"Ta đã biết rồi." Lâm Lan cúi đầu nhàn nhạt mà nói, vấn đề này không thể tránh khỏi.
Minh Doãn đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Lan, cầm lấy tay nàng, vuốt ve lòng bàn tay nhỏ nhắn kia, ôn hòa nói: "Chỉ là đi ngang qua sân khấu, cùng lắm thì sau này ít chạm mặt. Nếu không được, nàng hãy cáo ốm, ngày mai ta thay nàng đi."
Lâm Lan dựa vào trong lồng ngực kiên cố của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, tâm bỗng nhiên kiên định, nàng tin tưởng, cho dù trời sập xuống, hắn cũng sẽ thay nàng chống đỡ. Đột nhiên nhớ tới lời hôm đó của hắn. Thế gian này hiếm có đôi vợ chồng nào ân ái như ta và nàng. Đúng vậy, nàng phải may mắn cỡ nào, trông mênh mông biển trời, mới tìm được đúng hắn. Thôi thì, sau này ít chạm mặt là được.
Nàng cười cười: "Vẫn là tự mình đi thôi, đây là sắc phong cho mẹ ta mà."
Sáng sớm hôm sau, trong cung quả nhiên có chỉ tuyên nàng tiến cung, Lâm Lan xuất phủ đã nhìn thấy đại ca đang đợi nàng, trên mặt tràn đầy nụ cười, có thể thấy trong lòng đại ca cao hứng biết bao nhiêu.
"Đi thôi!" Lâm Lan thản nhiên nói.
Lâm Phong cười ha ha: "Đi!"
Phụ tử ba người quỳ tạ thiên ân, Lâm Trí Viễn nhận lấy thánh chỉ, Lâm Lan quỳ gối phía sau Lâm Trí Viễn không nhìn thấy ánh mắt của ông. Chỉ nghe tiếng nói bởi vì kích động có chút run rẩy nghẹn ngào. Không biết là diễn trò hay là thật lòng, nếu là chân tình, cũng chỉ là trong lòng ôm một phần áy náy mà thôi, Lâm Lan không nhịn được trong lòng liền chua xót.
Rời khỏi đại điện, Lâm Trí Viễn cầm thánh chỉ, thở dài: "Bội Dung, ta xin lỗi nàng, ta biết nàng không cần những thứ này, nhưng ta có thể làm cho nàng, chỉ có cái này."
Lâm Lan xem lướt qua, không thấy cảm xúc gì, nhưng Lâm Phong có chút cảm động, hốc mắt không khỏi ướt. Lâm Trí Viễn ngửa đầu, đưa mắt nhìn lên, nhưng muốn giấu lệ đi, giây lát, bình phục tâm tư, nói với Lâm Phong: "Phong Nhi, cha nghĩ hai ngày tới sẽ đi Phong An một chuyến, con là con trai lớn, hãy đi cùng cha! Bên Tuần Thành Ti, cha sẽ đi nói một tiếng."
Lâm Phong nức nở nói: "Hài nhi đương nhiên là muốn đích thân đi đón mẹ."
Lâm Trí Viễn vui mừng gật đầu, nhìn sang Lâm Lan, quan tâm nói: "Lan Nhi, con không cần phải đi, Minh Doãn công vụ bề bộn, trong nhà không thể thiếu con cực khổ lo liệu."
Lời chưa dứt đã bị hắn nuốt mất, ánh mắt hắn mờ sương, giọng nói khàn khàn phá lệ ôn nhu: "Lan Nhi, để ta ngắm nàng thật kỹ."
Hắn giống như đang mở món bảo bối cực kỳ trân ái, nhẹ nhàng, ôn nhu, thời gian dần qua, cho đến khi da thịt nõn nà hiện ra trước mắt, ánh mắt của hắn hơi chậm lại, nhưng ngay sau đó trở nên nóng rực, rủ rỉ: "Lan Nhi... Nàng thật đẹp..."
Ca ngợi như vậy, hắn nói vô số lần, mang theo chút mê luyến, thâm tình, Lâm Lan biết mình không thể gọi là tuyệt sắc, chỉ có tư cách xưng trung bình thôi, nhưng nàng tin tưởng Minh Doãn tán dương là phát ra từ nội tâm, cái gọi là người tình trong mắt hóa Tây Thi là đây sao?
Lâm Lan có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm: "Minh Doãn, ta lạnh..."
Hắn đột nhiên cười một tiếng, kéo qua chăn, ôm chặt nàng, dùng da thịt nóng hổi của hắn xua đi hơi lạnh xung quanh nàng.
"Lập tức không lạnh rồi... " Hắn cười nhẹ.
Khi vật nóng rực của hắn tiến vào thân thể của nàng, Lâm Lan không kìm lòng được phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hắn nhất thời được ủng hộ, động tác trở nên nhanh hơn.
"Lan Nhi, có thích không? Có thoải mái không?"
Thật ra thì phản ứng của nàng đều ở trong đáy mắt hắn, hắn biết nàng cũng thoải mái, chẳng qua, mỗi lần hỏi nàng như vậy, nàng sẽ xấu hổ đỏ mặt, mị nhãn như tơ, hắn thích nhìn nàng như vậy, vẻ đẹp mị hoặc này của nàng chỉ toát ra với riêng mình hắn.
Cho đến khi hoa kính của nàng bắt đầu co rút nhanh, hắn mới dùng toàn lực, ở thời điểm mấu chốt nhất, bỗng nhiên rời khỏi thân thể nàng, phát ở phía ngoài.
Lâm Lan ôm thật chặt hắn, đang ở thời điểm thoải mái nhất, hắn đột nhiên rút lui khiến nàng không khỏi trống rỗng, không nhớ bao nhiêu lần hắn đã như vậy, vài lần gần đây, nàng đã ám hiệu cho hắn, nàng muốn sinh con cho hắn, nhưng hắn hình như không hiểu. Chẳng lẽ hắn không muốn có con sao? Nàng nhớ trước kia hắn thường nói...
Lan Nhi, sinh con cho ta nhé! Khi đó nàng cảm giác mình còn chưa đủ sức khỏe, không phải lúc, nhưng hiện tại đã đủ điều kiện, vì sao hắn lại không muốn?
Lâm Lan buông lỏng tay, hắn tung mình xuống giường, chỉ choàng qua áo choàng mỏng, giúp nàng lau mình xong mới đi phòng tắm. Lâm Lan nhìn cánh màn còn đang đung đưa, trong lòng dần dần sinh ra bất an.