Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 313 : Lần đầu tiên tranh chấp
Ngày đăng: 21:59 21/04/20
Nhìn Lan Nhi ủy khuất, Lý Minh Doãn nhất thời không biết nên khuyên như thế nào cho phải, tâm tình Lan Nhi hắn có thể hiểu được, thành thân ba năm vẫn chưa sinh con, không thể thiếu có người nói lời khó nghe, thậm chí một vài đồng liêu, thỉnh thoảng cũng quan tâm tới vấn đề con nối dòng của hắn, những người kia muốn tạo quan hệ với hắn, nói bóng nói gió, chỉ cần hắn có vẻ ngầm đồng ý, hắn tin tưởng, lập tức có người đưa thị thiếp tới cửa, thay hắn lo lắng vấn đề con nối dòng. Thật là Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
Áp lực của Lan Nhi là có thể nghĩ, nhưng mà... hắn sợ, vẫn nghe nói nữ nhân sinh con tương đương tới trước Quỷ môn quan một lần, nếu vượt qua được thì không sao, nếu không, có thể mất cả mẹ lẫn con.
Trước kia chỉ nghe nói thì không để trong lòng, nhưng khi nhìn đại tẩu sinh Tuyên Nhi thống khổ cùng hung hiểm, hắn sợ, hắn sợ Lan Nhi chịu tội, sợ mất đi Lan Nhi.
"Lan Nhi, nàng nghe ta nói, ta không có ý tứ kia, không phải ta không muốn có con, thật sự là tuổi nàng còn nhỏ, dù sao đại ca đã có Thừa Tuyên, Lý gia chúng ta cũng đã có người nối dõi tông đường, chờ nàng lớn chút nữa, chừng hai năm sau, lúc ấy nàng sinh con cho ta, có được không? Người khác nói gì mặc họ, ta không để tâm, cuộc sống là của mình, quan tâm gì người khác nói." Lý Minh Doãn xoa dịu.
Lâm Lan bực mình, mạnh mẽ ngồi dậy, hướng hắn nói: "Lý Minh Doãn, hiện tại vấn đề là ta muốn có con, chàng có hiểu hay không?"
"Ta biết ta biết, nhưng mà Lan Nhi, sinh con rất khổ, nàng là đại phu, y thuật cao minh, người khác sinh con nhiều hung hiểm, nàng có thể hóa nguy thành an, nhưng mà, khi nàng sinh con, ai sẽ tới giúp nàng. Ta không tin mấy bà đỡ chút nào."
Lý Minh Doãn vừa nói vừa cầm xiêm y phủ lên người nàng: "Mau đi rửa ráy, trên núi dễ bị lạnh..."
Lâm Lan vốn muốn cự tuyệt tiếp nhận hảo ý của hắn, bỗng nhiên nhớ tới bản thân không mảnh vải ở đây tranh chấp với hắn, đành để nguyên xiêm y. Được rồi, nàng tin tưởng hắn tạm thời không muốn có con là vì quan tâm nàng, nhưng nàng sẽ không chịu.
Nàng hít sâu một hơi, tận lực khắc chế tâm tình của mình. Trịnh trọng nói: "Minh Doãn, ta biết chàng xót ta, muốn tốt cho ta. Nhưng thân thể của ta ta biết rõ, ta không phải những tiểu thư được nuông chiều từ bé, là đóa hoa yếu đuối, huống chi ta là đại phu, biết điều trị thân thể của mình, ta không có việc gì, ta tin tưởng, ta nhất định có thể bình an sinh con. Minh Doãn, ta thật tâm muốn có con. Chàng nói đợi thêm hai năm nữa, ta không đợi được, không có con, trong lòng ta rất không an."
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Làm sao không an? Sợ ta bởi vì nàng không có con mà sẽ không thương nàng? Đó là ta yêu cầu nàng từ từ có con, không phải là nàng đòi, nàng an tâm. Đời này ta chỉ có mình nàng."
Lâm Lan vô cùng bực mình: "Lý Minh Doãn, làm sao chàng không chịu hiểu? Ta muốn có con, những thứ chàng lo lắng kia căn bản không cần thiết, căn bản không thể trở thành lý do. Chàng còn nói thêm gì, ta sẽ nghĩ là chàng không thương ta."
Lý Minh Doãn mặc nhiên nhìn nàng, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Điều này làm cho Lâm Lan càng tức giận, một nữ nhân khó khăn suy nghĩ sinh con cho ngươi, điều này nói rõ nữ nhân này yêu ngươi, vì ngươi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, nhưng hắn thì sao? Ra sức khước từ, thái độ gì vậy?
"Chàng không muốn có con? Chàng muốn đợi hai năm nữa? Được, từ hôm nay, chàng đừng gặp mặt ta nữa, chúng ta ở riêng." Lâm Lan tức giận nói, đẩy ra hắn, muốn xuống giường.
Lý Minh Doãn vội vàng kéo nàng lại: "Lan Nhi, nàng đừng như vậy, nàng nói muốn ta sẽ đồng ý, bảo ta hai năm không đụng nàng, không bằng cầm đao giết ta đi."
Lâm Lan trừng mắt nhìn hắn: "Thật ra chàng có tính toán, chỉ muốn sung sướng, không muốn chịu trách nhiệm, Lý Minh Doãn, làm sao ta không phát hiện ra chàng là người như thế."
Lý Minh Doãn mở to mắt, nàng tức giận, nàng mắng hắn đánh hắn cũng không sao, tại sao có thể nói hắn là loại người như thế?
Thật giống như hắn cùng nàng hoan hảo, chẳng qua là vì khoái hoạt thôi, không khỏi cũng có chút tức giận: "Ta... Ta là người như thế sao? Ta làm sao lại không chịu trách nhiệm? Ta đối với nàng thế nào, trong lòng nàng không rõ ràng sao? Lan Nhi, nàng nghĩ như vậy, tâm ý của ta coi như đặt sai chỗ."
Lâm Lan chỉ vì tức tối mà thuận miệng nói, nói ra khỏi miệng nàng cũng cảm thấy không ổn, nhưng Lý Minh Doãn chỉ trích khiến cho nàng tức giận váng đầu, nhất là câu đặt tâm ý sai chỗ, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, nàng là người không biết nói đạo lý sao? Kể từ khi cùng hắn ở chung một chỗ, nàng làm cái gì không phải là vì hắn? Nàng không phải là toàn tâm toàn ý với hắn? Chỉ vì một câu nói tức giận, là hắn có thể lật hết mọi thứ, dùng lời đả thương nàng như vậy? Đây chính là cái hắn gọi là yêu sao? Chẳng lẽ nàng muốn có con là sai lầm?
Lâm Lan càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng nản lòng thoái chí, vò đã mẻ lại sứt, hướng hắn nói: "Phải, ta nghĩ như vậy đấy, thì sao? Chàng không chịu trách nhiệm, cái gì mà tốt với ta, đều là nói dối, chàng không muốn có con, chàng cho rằng ta cần sinh con cho chàng ư, Lý Minh Doãn, chàng là tên khốn kiếp."
Sắc mặt Cẩm Tú như đưa đám: "Nô tỳ có thể không đi theo sao? Vạn nhất nhị thiếu phu nhân làm sao, nô tỳ... Nô tỳ, không sống nổi... "
Cẩm Tú khóc nức nở nói.
Lâm Lan đứng lên, phủi nhẹ cỏ dại trên quần áo: "Cái gì mà không sống được, ta có phải trẻ con ba tuổi đâu, lo lắng cái gì?"
"Nô tỳ có thể nào không lo lắng, trời đã tối rồi, vạn nhất chúng ta gặp phải sói, heo rừng... nhị thiếu phu nhân chạy trước đi, nô tỳ, nô tỳ sẽ chặn chúng lại."
Rõ ràng là sợ muốn chết, hết lần này tới lần khác nói rất oai phong lẫm liệt Lâm Lan không khỏi bị bộ dạng của Cẩm Tú chọc cười.
"Em cho rằng em là ai, còn muốn ngăn heo rừng, nếu gặp heo rừng với sói thật, em nhỏ bé thế kia, chưa đủ nó nuốt một ngụm, được rồi, chúng ta về thôi."
Lâm Lan đã nghĩ thông suốt, tức giận bỏ chạy, đó là cách làm của trẻ con, cuối cùng mất sức. Thật vất vả đi ra ngoài một chuyến, cho dù giận dỗi với Minh Doãn, nhưng muốn đi thì hắn đi mà đi, nàng sẽ không đi, ngày mai còn muốn lên núi đào măng, hái rau dại.
Cẩm Tú thấy nhị thiếu phu nhân rốt cục chịu trở về, nín khóc mỉm cười, dùng sức gật đầu. Hai người còn chưa ra khỏi cánh rừng, liền nghe thấy tiếng Minh Doãn gọi từ xa xa truyền đến.
"Lan Nhi..."
"Lan Nhi."
"Là nhị thiếu gia, nhị thiếu gia tới tìm chúng ta. Không! là tìm nhị thiếu phu nhân..." Cẩm Tú vui vẻ nói.
Nghe thanh âm này, trong lòng Lâm Lan trấn an chút ít, người này còn biết đi tìm nàng. Nhưng là, ngay lập tức dừng chân.
"Cẩm Tú, em đến phía trước đợi nhị thiếu gia, nói là em mất dấu ta rồi."
Cẩm Tú há to miệng, sững sờ: "Tại sao vậy? Nếu nô tỳ nói như vậy, sợ là nhị thiếu gia sẽ giết nô tỳ..."
Lâm Lan khẽ gắt nói "Nhị thiếu gia nhà em là loại hung thần ác sát sao? Cứ làm theo lời ta, em mà chịu chút ủy khuất, lúc về ta sẽ bồi thường lại cho em."
"Thế... Nhị thiếu phu nhân đi đâu?" Cẩm Tú trù trừ hỏi.
Lâm Lan nhìn nơi phát ra âm thanh, khóe môi khẽ cong lên: "Ta đi đường vòng về biệt viện trước."
Trong lòng hừ lạnh nói: Chàng dám giận ta, ta cho chàng gấp chết thì thôi.