Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 321 : Cha già trở về
Ngày đăng: 21:59 21/04/20
Tháng bảy, giữa hè sau giờ ngọ, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, chỉ có một khối cầu lửa chói mắt, ngạo nghễ thiêu cháy cả một vùng đất. Không khí khô nóng, cây cối vô lực héo rũ không nhúc nhích. Trên đường tới kinh thành, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
"Phu xe, có thể chạy nhanh lên được không? Hôm nay nóng quá." Một người vén rèm lên không nhịn được thúc giục phu xe, một thân vải thô màu nâu sớm đã ướt đẫm mồ hôi, từ thái dương tóc hoa râm cũng thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt mồ hôi.
Phu xe cũng tức tối: "Ngươi biết nóng, ta không biết nóng à? Ta còn đang phơi mặt dưới mặt trời đây. Ngựa thắng yên chạy không nhanh, ta có biện pháp gì?"
Người trong xe buồn bực thả rèm xuống, cật lực quạt chiếc quạt giấy, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hơn nửa năm qua, lão coi như nhìn thấu lạnh ấm nhân tình, trước kia lão quyền cao chức trọng, ai mà không một bộ dạng phục tùng cúi người, hôm nay, ngay cả một tên phu xe cũng không coi lão ra gì. Thôi thôi, nhẫn nại nhẫn nại, về được kinh thành là tốt rồi.
Lão nằm mơ cũng không dám nghĩ, sau khi lão rời đi, kinh thành sẽ phát sinh kinh biến lớn như thế, Thái tử chết oan chết uổng, Hoàng thượng truyền ngôi cho tứ Hoàng tử, càng không nghĩ tới, ban đầu lão chính là người phản đối tứ Hoàng tử lên ngôi, giờ tứ Hoàng tử lại đại xá cho lão. Lão còn tưởng rằng cuộc đời này vĩnh viễn không ngày trở về kinh thành. Thời điểm lão rời Kiềm Tây, Tri phủ đại nhân tiễn lão một đoạn đường, lão lăn lộn quan trường nhiều năm, làm sao không rõ, Tri phu đại nhân là nhìn mặt Minh Doãn nên lôi kéo làm quen với lão, bởi vì hôm nay Minh Doãn đã là Hộ bộ Thượng Thư rồi. Nghĩ đến ngày đó mình lưu phương, Minh Doãn cùng Minh Tắc tới đưa lão, Minh Doãn một câu cũng không nguyện nói với lão, hẳn là Minh Doãn rất hận lão! Nhưng hận thế nào đi nữa vẫn là phụ tử, Minh Doãn vẫn nghĩ tới lão, bằng không sẽ không cầu tình với Hoàng thượng. Nghĩ như vậy, Lý Kính Hiền vui mừng thở dài. Lão biết rõ, lão nghĩ trở lại quan trường đã là không thể nào, những việc khác không nói, với bộ dạng tàn tật bây giờ của lão, còn có thể làm cái gì? Là đàn ông mà ngay cả năng lực tối thiểu cũng không có.
Xe ngựa chậm rãi vào cửa thành. Lý Kính Hiền lại có chút ít thất vọng, Minh Tắc cùng Minh Doãn chưa tới đón lão, ngày hôm trước lão dừng ở trạm nghỉ, đã sớm cho người báo tin trước. Chẳng lẽ tin chưa kịp tới chỗ Minh Doãn? Những tên này lấy tiền không làm việc, thật khốn kiếp. Kinh thành phồn hoa như trước. Chẳng qua là thiên nhan trong hành cung đã thay đổi. Thật ra dân chúng có ai quan tâm người nào làm Hoàng đế, bọn họ chỉ quan tâm là củi gạo mắm muối của mình, có thể sống qua ngày hay không.
Xe ngựa từ nam đáo bắc, xuyên qua hơn phân nửa kinh thành, rốt cục dừng lại ở trước cửa Lý phủ. Phu xe nói: "Đến rồi, mau trả tiền, ta còn phải lên đường."
Trên người Lý Kính Hiền không còn bao nhiêu bạc, không còn đủ bạc trả tiền xe, nói: "Ngươi chờ chốc lát, ta gọi người đi lấy bạc."
Phu xe không nhịn được nói: "Ngươi nhanh lên một chút!"
Lý Kính Hiền đi tới gõ cửa. "Ai đấy?"
Lão Trương giữ cửa nhô đầu ra, thấy một mái đầu hoa râm, thân vải thô đứng ở cửa.
Lý Kính Hiền híp mắt nhìn lão Trương, tựa hồ suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi là lão Trương?"
Ngọc Dung cười nói: "Thu học đồ là chuyện tốt! Em nghe Ngân Liễu nói, Hồi Xuân Đường làm ăn mỗi lúc một náo nhiệt, mọi người bận không ngơi tay, thu học đồ, vừa có thể dạy bọn chúng kỳ thuật, vừa có thể tăng thêm nhân thủ cho cửa hàng, nhất cử lưỡng tiện."
Lâm Lan cười nhẹ nói: "Làm ăn tốt quá cũng phiền toái, hôm nay trong kinh thành, xem bệnh, không phải đi Đức Nhân Đường chính là Hồi Xuân Đường, những tiệm khác đều vắng vẻ, không thể làm gì khác hơn là hạ giá chiêu dụ, nhưng đợt này hàng hóa thiếu, vì vậy có mấy tiệm lấy hàng giả, cuối cùng hậu quả là dân chúng chịu."
Ngọc Dung không hiểu những lối buôn bán này, nghe thấy trách phức tạp, lo lắng nói: "Vậy... Có biện pháp giải quyết không ạ?"
Lâm Lan giữ kín như bưng cười cười, biện pháp tự nhiên là có, con người muốn sinh tồn, cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình, cạnh tranh thương trường cũng không ngoại lệ, ai kêu ngươi không có bản lãnh chứ? Đây cũng là bước tiến tốt cho Hồi Xuân Đường mở rộng kinh doanh.
Như Ý đi vào bẩm báo, nói Đông Tử trở lại truyền lời, Lý lão gia đã trở về kinh rồi, nhị thiếu gia hạ triều sẽ tới Lý phủ rồi mới về nhà, dặn nhị thiếu phu nhân không phải chờ. Lâm Lan nhíu mày, rốt cuộc lão đã về.
"Biết rồi, để cho Đông Tử đi nói với nhị thiếu gia, đừng về muộn quá." Lâm Lan nhàn nhạt mà nói.
Lý Minh Doãn hạ triều muộn hơn nửa canh giờ so với ngày thường, chậm rãi đi Lý phủ.
Hạ nhân nói, lão gia cùng đại thiếu gia ở Ninh Hòa đường nói chuyện, đã hơn một canh giờ rồi. Lý Minh Doãn hừ nhẹ một tiếng, đại ca thật là có nhiều lời để nói. Lý Kính Hiền đã đổi một thân áo tơ, cạo râu ria, nhìn lên tinh thần rất nhiều, ngồi trong thư phòng, một bên uống trà Long Tỉnh, một bên nghe Minh Tắc nói những chuyện phát sinh trong phủ, trong kinh thành hai năm qua.
"Hai năm qua, con cùng Minh Doãn thật không dễ dàng, là phụ thân làm liên lụy các con."
Lý Kính Hiền xấu hổ mà nói, mặc dù có chút chuyện khiến lão rất tức giận, thí dụ như Lưu di nương chạy trốn, thí dụ như Du di nương tái giá, thí dụ như lão thái thái qua đời, Minh Tắc không cho lão biết, lại thí dụ như, Minh Doãn biết lão về liền chuyển đi... Nhưng trong lòng lão rõ ràng, hôm nay lão không còn ở địa vị cao quý như trước kia, một ánh mắt là có thể khiến hai nhi tử kính sợ uy nghiêm của phụ thân, lão chỉ là một lão già vô dụng, nửa đời sau của lão còn phải cậy vào hai nhi tử, cho nên, lão phải hạ mình.
"Chuyện đều đã qua." Lý Minh Tắc nhàn nhạt nói.