Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 337 : Uất ức rồi

Ngày đăng: 21:59 21/04/20


Thừa dịp lão thái thái cao hứng, Lâm Lan nháy mắt với Lý Minh Doãn, Lý Minh Doãn hiểu ý nói: "Bà ngoại, bà xem, chuyện đã giải quyết xong, có phải nên cho cậu cả đứng dậy?"



Lâm Lan cũng nói: "Cậu cả là vì đau lòng biểu muội, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bà ngoại hãy cho cậu cả đứng lên đi ạ."



Diệp lão thái thái vốn không có ý định phạt quá nặng, nhi tử của mình nên bà rõ ràng, Đức Hoài là nhất thời hồ đồ bị Hinh Nhi hù dọa, nếu Minh Doãn cùng Lâm Lan cầu tình, bà đương nhiên ưng thuận, cũng để cho Đức Hoài biết mình có nhiều hồ đồ thế nào.



Diệp lão thái thái ra vẻ ngượng nghịu, gắt nhẹ: "Cháu đã nói thế rồi, ta còn có thể không theo sao? Chu mama, ngươi dẫn biểu thiếu gia đi Từ Đường, nói với đại lão gia, nếu nó biết sai rồi thì đứng lên đi."



Chu mama dạ một tiếng, đi trước dẫn đường. Trong Từ Đường ánh sáng mờ mờ, yên tĩnh không tiếng động, Diệp Đức Hoài đã quỳ hai canh giờ, tuy nói có nệm êm nhưng dầu gì cũng đã lớn tuổi, quỳ lâu xương cứng ngắc, chân tê dại, thật không chịu nổi, cầm tay áo rồi nhưng cũng không dám lau mồ hôi trên trán, cũng không dám đứng lên đi lại, đã rất lâu rồi mẫu thân không tức giận như vậy, đều do hắn nhất thời hồ đồ, quản gia không nghiệm, hắn thật sự vì Hinh Nhi đập đầu vào cột gây sợ hãi.



"Cạch" cửa phía sau mở ra, Diệp Đức Hoài theo bản năng thẳng sống lưng, cho là mẫu thân đại nhân tới.



"Cậu cả!" Lý Minh Doãn đi tới thấy cậu cả quỳ tới cứng đờ, trong lòng một trận khó chịu, nhẹ nhàng kêu một tiếng.



Đối với cậu cả, hắn luôn mang lòng kính trọng cùng cảm kích, mặc dù lần này cậu đúng là làm khó hắn và Lan Nhi nhưng hắn không hận cậu. "Cậu, cậu đứng lên đi." Lý Minh Doãn tiến lên đỡ hắn. Diệp Đức Hoài thấy người tới là Minh Doãn, trong lòng rất xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Minh Doãn à, cháu đừng lo cho cậu, để cho cậu quỳ, là do cậu hồ đồ, cháu đừng trách cậu."



Lý Minh Doãn mỉm cười nói: "Cháu làm sao lại trách cậu chứ. Cậu đứng lên đi. Là bà ngoại bảo cháu tới đây."



Chu mama nói: "Đại lão gia, lão thái thái nói nếu ngài biết sai rồi thì đứng lên đi."



Lúc này Diệp Đức Hoài mới vịn Minh Doãn khẽ run rẩy đứng lên. Lý Minh Doãn dìu hắn ra khỏi Từ Đường, đến phòng ấm ngồi xuống, sai người nhanh chóng dâng trà nóng lên.


Lý Minh Doãn ra vẻ uể oải nói: "Nàng xem đi, xem đi, khó khăn lắm mới nghĩ được, kết quả đều bị loại, ta thật sự không nghĩ ra nữa rồi."



"Được rồi được rồi, chàng làm cha kiểu gì vậy, chọn tên cũng không xong, để ta tự mình chọn." Lâm Lan phẫn nộ nằm xuống, chuẩn bị ngủ.



"Haiz... Đâu có thể tùy tiện đặt tên được, còn phải xem Thiên Địa Nhân, xem ngày sinh tháng đẻ..." Lý Minh Doãn càm ràm.



"Biết rồi biết rồi, vậy thì chờ con sinh ra rồi tính, Minh Doãn, đỡ ta dậy, ta muốn xoay qua chỗ khác ngủ, nằm thế này, ta hơi khó thở." Lâm Lan kêu lên.



Lý Minh Doãn cẩn thận đỡ hông nàng để nàng đứng dậy, sau khi nàng đổi tư thế xong, lấy cái gối mềm đặt dưới bụng nàng: "Thư thái hơn chút nào chưa?"



Lâm Lan gật đầu: "Thế này tốt rồi, cũng chỉ còn vài ngày khó khăn thôi."



Lý Minh Doãn đau lòng xoa xoa vai nàng: "Nàng không thoải mái thì gọi ta, đừng sợ đánh thức ta."



Lý Minh Doãn vẫn không dám ngủ, Lâm Lan hơi động một chút, hắn liền khẩn trương, bà đỡ nói, Lan Nhi có thể sinh bất kỳ lúc nào.



"Minh Doãn, chàng an tâm ngủ đi. Có gì ta sẽ gọi chàng, vả lại, có Như Ý ở phòng ngoài mà."



Lâm Lan cũng khó ngủ, nàng vừa động, Minh Doãn phía sau còn động tĩnh lớn hơn nàng, làm cho nàng ngủ không được.



Lý Minh Doãn nhẹ nhàng ôm bụng nàng, hai đứa bé trong bụng không an phận, Lý Minh Doãn yên lặng trò chuyện với các con: Nhi tử, phải ngoan nhé. Để mẹ các con ngủ ngon, mẹ các con nghỉ ngơi tốt, mới có sức lực sinh các con ra, ngoan... Cha thương các con.