Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 341 : Già mà không kính

Ngày đăng: 21:59 21/04/20


Đại ca rốt cuộc hạnh phúc, Lâm Lan an tâm, ngày ngày bận rộn với hai bánh bao, buổi tối, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, cuộc sống trôi qua bận rộn mà hạnh phúc.



Đến tháng mười, bên quê gửi thư tới, nói là lão cha già qua đời. Tin này khiến Minh Doãn cùng Lâm Lan sửng sốt, tam thúc phụ ốm liệt giường, uống thuốc như uống nước vẫn còn sống tốt, lão già kia trừ bỏ không thể làm được chuyện sinh lý thì thân thể khỏe mạnh, làm sao lại ra đi rồi? Trong thư không nói rõ nguyên nhân, mặc dù người cha này thực sự đáng hận nhưng dù sao cũng là cha ruột, Minh Doãn cùng Minh Tắc không thể làm gì khác hơn là báo với triều đình có đại tang, hai nhà cùng nhau về Xử Châu.



Bởi vì có ba đứa nhỏ, không thể nào ngày đêm thần tốc về quê nên Minh Doãn cùng Minh Tắc đi trước, để cho Văn Sơn hộ tống Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên đi đường thủy sau.



Thành thật mà nói, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên đối với tin Lý Kính Hiền đột nhiên qua đời, trừ có chút ngoài ý muốn thì không có bi thương, khi không có Minh Doãn cùng Minh Tắc, hai người ở ngoài bi thương, sau khi đóng kín cửa, vẫn nói chuyện vui vẻ với nhau, một đường này không hề nhàm chán.



Thừa Tuyên rất có phong phạm làm đại ca, đối với hai đệ đệ yêu thương đúng mực, không tranh giành với hai đệ đệ mà lại nhường nhịn mọi thứ. Lâm Lan rất hâm mộ, nhìn hai tiểu phá phách nhà mình, vẫn còn chưa nói sõi nhưng bản lãnh lấy lòng thì vô địch khiến cho nàng nhức đầu. Lúc nàng nhàn rỗi, hai bánh bao đều không để ý nàng, phối hợp chơi đùa với nhau, nhưng nếu là lúc nàng ôm Thừa Du, Thừa Duyệt nhất định sẽ đẩy ca ca từ trong ngực nàng ra, sau đó ý vị cọ cọ lên người nàng, Thừa Du cũng như vậy, khi nàng ôm Thừa Tuyên, cu cậu lập tức ý kiến. Lâm Lan không khỏi nghĩ, hai bánh bao này kiếp trước là oan gia sao?



Một đường nhàn nhã hơn một tháng, cuối cùng đã về tới Xử Châu.



Xuống bến tàu. Lâm Lan đã thấy Minh Đống đứng chờ các nàng.



“Tam đường tẩu, tứ đường tẩu, tam đường huynh cùng tứ đường huynh không đi được, đặc biệt để ta tới đón hai vị.” Minh Đống nho nhã lễ độ nói với hai nàng.



Minh Tắc cùng Minh Doãn ở gia tộc Lý Thị là vãn bối đứng hàng thứ ba và thứ tư, bên trên là đại bá phụ cùng Minh Khải và Minh Phi.



“Hậu sự cha chồng ta thế nào? Đã đưa tang chưa?” Đinh Nhược Nghiên ân cần hỏi.



“Hồi tam đường tầu, vẫn chưa đưa tang, lúc trước là vì đợi tam đường huynh cùng tứ đường huynh. Sau vì chưa chọn được giờ tốt nên phải đợi tới cuối tháng này.” Minh Đống trả lời.



Cuối tháng này, vậy cũng không còn mấy ngày, xem ra các nàng sẽ đưa cha chồng đi đoạn đường cuối cùng.
“Minh Doãn, chàng đã về rồi…” Lâm Lan nhẹ nhàng ngồi dậy, không quên đắp chăn lại cho hai bánh bao.



“Nàng cứ nằm đi, đoạn đường này cực khổ cho nàng.” Lý Minh Doãn ôn nhu nói.



“Ta vẫn ổn, chỉ có đại tẩu hơi bị say tàu, tuy nhiên về sau cũng quen dần.” Lâm Lan đưa tay xoa xoa mặt hắn, đau lòng nói: “Có phải thời gian này bề bộn nhiều việc không? Nhìn chàng gầy đi rồi.”



Lý Minh Doãn mỉm cười: “Vẫn ổn, có hai huynh đệ Minh Đống cùng Minh Trụ hỗ trợ, ta cùng đại ca chỉ là chân chạy thôi. Bọn nhỏ ngoan chứ?”



Lâm Lan quay đầu trìu mến nhìn hai bánh bao ngủ ngoan ngoãn, khóe miệng không tự chủ được cong lên: “Ngoan, ngoan lắm cơ! Càng ngày càng vô pháp vô thiên.”



Lý Minh Doãn cười cười: “Trẻ nhỏ nghịch ngợm mới thông minh.”



Lâm Lan cười giận: “Chàng nha. Các con bị chàng làm hư cả rồi.”



Lý Minh Doãn nháy nháy mắt: “Ta không muốn làm một phụ thân nghiêm trang không biết cười đâu.”



Lâm Lan cười cười, nói vào vấn đề chính: “Đúng rồi, phụ thân đang yên đang lành sao lại…”



Nói đến đây, trên mặt Lý Minh Doãn có chút mất tự nhiên, thở dài: “Chuyện này thật khó nói, hôm nay chỉ có đại bá phụ, tam thúc phụ và mấy vị đường huynh đệ biết chuyện, không dám nói ra bên ngoài, phụ thân nhìn vừa mắt một khuê nữ nhà tá điền, bỏ ra năm mươi lượng bạc chuẩn bị đem người về nhà, phụ thân… Nàng cũng biết đấy, đoán chừng là đã dọa cô gái kia, cô ta chạy trốn, phụ thân đuổi theo… giằng co nhau,… phụ thân bị đập đầu vào cánh cửa… Thời điểm hạ nhân phát hiện, phụ thân quần áo xốc xếch, cô gái kia ngồi ngây một góc không nói nên lời. Đại bá phụ muốn đưa cô ta lên quan, là tam thúc phụ ngăn cản, nói nếu chuyện này truyền ra ngoài, mất thể diện không chỉ là phụ thân, thêm cô gái kia, nếu chuyện này lôi lên quan, cô ta cũng không còn đường sống, vì vậy, chuyện này đành giấu đi.”



Lâm Lan kinh ngạc hồi lâu, lão cha chồng không còn khả năng sinh dục rồi còn muốn gieo tai họa cho khuê nữ nhà người ta, thật là già mà không kính.