Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 44 : Can dự
Ngày đăng: 21:56 21/04/20
Lâm Lan cảm thấy kinh ngạc vì thấy Lý Minh Doãn nhanh như vậy đã quay lại, công lực của Diệp Hinh Nhi kia thực quá kém. Lý Minh Doãn sầm mặt bước ra sau tấm bình phong, thay chiếc áo đã ướt rồi đi ra ngoài với gương mặt đen sì, cầm sách lên ngồi xếp bằng trên giường, không thèm liếc mắt nhìn Lâm Lan dù chỉ một lần.
Lam Lan chỉ biết nhìn hắn mà oán thầm: Anh tức cái gì, không dám chọc em họ của anh hả? Chu mama mang theo Quế tẩu từ bên ngoài tới, thấy Ngân Liễu cùng Ngọc Dung ở ngoài cửa.
"Sao hai ngươi không vào trong hầu hạ, đứng ở đây làm gì?" Chu mama khẽ quở trách.
Ngân Liễu úp úp mở mở nói: "Là thiếu gia... Thiếu gia bảo bọn nô tỳ lui ra ngoài."
Chu mama liếc xéo hai người một cái rồi dạy dỗ: "Các ngươi đều do lão phu nhân dạy dỗ, ngay cả việc hầu hạ chủ nhân cũng làm không xong? Không thấy y phục của thiếu gia đã bị ướt sao? Ngay cả việc lúc này thiếu gia và thiếu phu nhân còn chưa ăn điểm tâm mà cũng không biết? Làm nô tỳ, không có bản lĩnh chia sẻ ưu phiền cho chủ nhân, ít nhất cũng phải biết chăm sóc kĩ lưỡng về vấn đề sinh hoạt hằng ngày, chế độ ăn uống ra sao, không phải cái gì cũng đợi chủ nhân nhắc rồi mới đi làm."
Hai người cúi gằm mặt, vừa xấu hổ vừa lo sợ, vừa nãy còn lo thiếu gia cùng thiếu phu nhân sinh sự nên chuyện quan trọng cũng quên mất.
"Còn không mau vào bếp gọi người mang trà gừng tới?"Chu mama thấy vẻ đáng thương của hai người thì giọng điệu cũng hạ xuống.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa truyền tới.
Lý Minh Doãn vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đọc sách, Lâm Lan thấy vậy đang định hỏi chuyện gì thì cửa mở ra, Chu mama cùng Quế tẩu đi vào trên tay bưng một cái khay.
Chu mama bước vào thấy không khí có gì đó không đúng, gương mặt hai người cũng cứng lại, trong lòng có chút bất mãn với Lâm Lan nhưng không hề biểu lộ ra mặt, khẽ mỉm cười: "Thiếu gia và thiếu phu nhân bận rộn từ sớm đến giờ rồi mà vẫn chưa ăn gì, tôi dặn Quế tẩu nấu cháo ý dĩ, trộn với rau diếp cùng với hành tăm, là đồ ăn giải cảm, thiếu gia và thiếu phu nhân mau ăn cho nóng."
Quế tẩu vội vàng dọn chén bát ra.
Chu mama khác với những bà vú bình thường, vốn là người thân cận với lão phu nhân, Lâm Lan hiểu điều này nên tủm tỉm cười nói: "Mấy việc này gọi Ngọc Dung, Ngân Liễu làm là được rồi, lại phiền Chu mama tự mình mang tới."
"Vậy...Vậy phải làm sao?" Giọng Diệp Hinh Nhi trở nên yếu ớt.
Đinh mama cười lạnh: "Tuy nói hôn sự này do lão thái gia và lão phu nhân đồng ý, nhưng quan trọng là người trong kinh thành kia gật đầu, nếu kiên quyết không cho thì tiểu thư nghĩ xem, giữ cô ta thì thiếu gia mang tiếng bất hiếu, mà từ bỏ thì chẳng phải quá tốt rồi sao?"
Diệp Hinh Nhu trầm mặc, nếu anh họ thành thân với Lâm Lan, dù có tài hoa cái thế nhưng mang cái danh bất hiếu thì tiền đồ coi như khó bảo toàn.
"Nhưng...Ông bà nội đều đã đồng ý, bên kia..." Diệp Hinh Nhi lo lắng nói.
"Đó mới là vẫn đề, bởi lòng người trong kinh thành áy náy với Diệp gia, ý tứ của hai vị lão thái gia và lão phu nhân người kia có thể không đoán được, nhưng mà Lâm Lan không chỉ xuất thân thấp hèn, mà phẩm hạnh cũng nào có tốt lành gì?" Ánh mắt Đinh mama tràn ngập sự lạnh lùng.
Diệp Hinh Nhi suy nghĩ về lời Đinh mama, sắc mặt trở nên khó coi: "Phẩm hạnh chẳng ra sao? Đây là có ý gì?"
Mặc dù Lâm Lan đáng ghét, nhưng chỉ là do chị ta ở bên cạnh biểu ca, giành mất vị trí thiếu phu nhân, nhưng bảo cô ta làm kẻ đại gian đại ác thì chẳng thể nào xuống tay.
Đinh mama cười lạnh: "Có câu vô trung sinh hữu, lại nói độc nhất là miệng lưỡi thế gian, tiếng xấu ả không có thì ta nghĩ cách biến thành sự thật, chỉ cần trong kinh thành đồn thổi, làm gì có ai rảnh mà đi tra xem thật giả thế nào, đến lúc đó thì người trong kinh thành kia vì thể diện của Lý gia sẽ chẳng thể đồng ý cho Lâm Lan qua cửa."
Sắc mặt Diệp Hinh Nhi trở nên sáng lạn: "Đúng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản chuyện này, đây là vì nghĩ cho anh họ, không thể để cô ta làm hại anh họ."
Sắc mặt Đinh mama trở nên hòa hoãn, giọng điệu trịnh trọng nói: "Thế nên tiểu thư cứ an tâm đi, đừng hao tâm tổn sức nghĩ chuyện tầm phào nữa, con gái danh tiếng rất quan trọng, nếu có vài lời không tốt truyền ra thì rất bất lợi, việc này chỉ có thể chậm rãi tiến hành."
Diệp Hinh Nhi khẽ gật đầu, ngẫm lại thì mấy ngày nay mình lúc nào cũng tuyệt vọng, đúng là chẳng ra sao.