Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 59 : Lùi một bước

Ngày đăng: 21:56 21/04/20


Hàn Thu Nguyệt nghe tin chạy tới, thấy nha hoàn bên cạnh Đinh Nhược Nghiên đang liều mạng gõ cửa, mơ hồ nghe thấy từ bên trong tiếng nức nở của Nhược Nghiên, thật là thê thảm.



Mặt Hàn Thu Nguyệt như phủ một tầng sương, thấp giọng quát: "Lui cả đi."



Đám người Lục Ỷ thấy phu nhân tới, vốn định khóc lóc kể lể chuyện đại thiếu gia một phen nhưng thấy mặt phu nhân âm trầm, mở miệng đuổi người, uy nghiêm của bà ta khiến Lục Ỷ đành kéo mọi người lui ra.



Bất kể thế nào, phu nhân đã tới, đại thiếu gia sẽ phải mở cửa. "Xuân Hạnh, ngươi dẫn người coi chừng ngoài cửa, không được để bất kỳ kẻ nào xông vào, còn nữa, phân phó xuống, chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài, mấy ngày nay lão gia đang bực bội, đừng có đổ thêm dầu vào lửa."



"Vâng." Xuân Hạnh lên tiếng lui ra.



Hàn Thu Nguyệt hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Minh Tắc, mở cửa." Lần này Lý Minh Tắc như phát khùng, bấp chấp hạ nhân bên ngoài cùng người trong phòng khóc lóc, van xin, chửi mắng, hắn chỉ chăm chăm dùng sức, hận không đem cả bản thân hòa vào người kia được...



Thời khắc mấu chốt, đột nhiên nghe thấy giọng mẹ mình, hắn giật nảy người, rơi một vòng xuống giường, vội vã nhặt xiêm y dưới đất lên, tay chân luống cuống mặc vào, vừa mặc vừa nhặt xiêm y Đinh Nhược Nghiên lên định bảo nàng mặc vào, nhưng vừa cầm vào đã thấy món nào món ấy bị xé rách tơi tả, không thể mặc được nữa, vội la lên: "Nàng còn khóc cái gì, không mau tìm xiêm áo ăn mặc chỉnh tề lại đi, đến lúc đó không chỉ ta mất mặt mà nàng cũng không còn mặt mũi nào đâu."



Đinh Nhược Nghiên hận thấu xương tên khốn kiếp này, nhưng mẹ chồng đang ở bên ngoài, nếu bộ dạng này của nàng để cho người ta nhìn thấy thì chỉ còn cách nhảy lầu tự vẫn, không thể làm gì khác là cố nén đau đớn, quấn chăn đi tới tủ quần áo tìm y phục mặc vào.



Hàn Thu Nguyệt thấy bên trong không còn ầm ĩ, liền nhẫn nại chờ đợi, trong lòng không ngừng chửi mắng thằng con ngỗ ngược này, không có ngày nào để cho người ta yên lòng, ai nấy trong phủ cũng rối bời mà nó còn dám làm chuyện hư hỏng giữa ban ngày ban mặt.



Đinh Nhược Nghiên mặc xiêm y xong, nàng oán hận nhìn Lý Minh Tắc, sau đó cúi đầu căm hận nói: "Lý Minh Tắc, nếu như anh còn dám đối với tôi như vậy, chúng ta đường ai nấy đi..."



Lúc này Lý Minh Tắc đang tâm hoảng ý loạn, chỉ một mực nghĩ tới việc ứng phó với mẹ, sợ nàng tố cáo với mẹ, không thể làm gì khác hơn là dụ dỗ: "Là ta nhất thời tức giận mù quáng, vừa rồi có làm tổn thương nàng không?"



Đinh Nhược Nghiên cầm cây kéo trong giỏ đựng đồ khâu vá lên nhắm vào cổ mình, nước mắt như mưa nói: "Anh dám nói chuyện này... Tôi chết cho anh xem."



Lý Minh Tắc hoảng sợ, vội vã chạy tới đoạt lấy kéo: "Nàng điên rồi, ta không nói đâu, mẹ ở bên ngoài, nàng đừng làm ầm lên nữa." Vừa nói vừa đưa tay định lau nước mắt trên mặt nàng.
Phụ tử nhìn nhau hồi lâu, Lý Kính Hiền thở dài: "Ta đáp ứng để cho Lâm Lan vào cửa."



Lý Minh Doãn kinh ngạc, hắn không nghe nhầm chứ? "Có điều con phải đáp ứng một điều kiện của cha."



Lý Kính Hiền chậm rãi nói. Lý Minh Doãn tỉnh táo, biết rõ phụ thân không dễ dàng đáp ứng: "Phụ thân nói đi." Lý Kính Hiền bình tĩnh nhìn nhi tử: "Con phải cưới thiên kim Ngụy đại nhân, Lâm Lan... chỉ có thể làm thiếp."



Ngụy đại nhân đã nhượng bộ, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. "Không được, nhi tử không thể đáp ứng phụ thân, kiếp này trừ Lâm Lan nhi tử sẽ không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác." Lý Minh Doãn kiên quyết cự tuyệt.



Lý Kính Hiền nổi giận: "Con đừng có được voi đòi tiên, cái loại nữ nhân nông thôn, có thể được vào Lý phủ làm thiếp đã là cất nhắc lắm rồi."



"Vậy thì không thể thương lượng được." Lý Minh Doãn lại ngồi xuống trước thư án, cầm sách lên đọc, coi như Lý Kính Hiền không tồn tại.



Thực ra trong lòng cũng đang cuộn lên những dòng suy nghĩ, phụ thân nhượng bộ cấp tốc như vậy liệu có phải là do áp lực bên ngoài không? Rốt cuộc kế hoạch được Trần Tử Dụ thực hiện đến mức độ nào rồi? Lý Kính Hiền vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện hôm nay sẽ có thu hoạch, không nghĩ thái độ Minh Doãn lại kiên quyết như thế, không có chút nhân nhượng, nhất thời bực bội không biết nói gì cho phải.



"Minh Doãn, con muốn làm phụ thân khó xử sao."



Một lúc lâu, Lý Kính Hiền mới mở miệng: "Là cha cũng muốn cho Ngụy đại nhân một chút công đạo, hôm nay khắp kinh thành đều biết chuyện con nghị hôn cùng thiên kim Ngụy đại nhân, nếu con không cưới nàng, sau này nàng làm sao nhìn mặt người đời?"



Lý Minh Doãn để sách xuống, lẳng lặng nhìn cha: "Nhưng, chuyện nghị hôn nhi tử hoàn toàn không biết gì, mọi việc đều có thứ tự trước sau, nếu phụ thân thật lòng sớm thương nghị với nhi tử, nhi tử cũng sẽ không dễ dàng ưng thuận hứa hẹn."



Lý Kính Hiền cứng họng, nhưng ngay sau đó cả giận nói: "Hôn nhân đại sự vốn do cha mẹ làm chủ, phải có người mai mối, con tự mình hứa hẹn đã là không đúng, lại còn chất vấn cha không phải, làm gì có lí lẽ lố lăng như thế."



Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: "Nhi tử đang ở Phòng Ăn, không thể kịp thời báo cho phụ thân là sơ suất của nhi tử, bất quá ông bà ngoại đều vui vẻ đáp ứng, phụ thân không phải thường dạy nhi tử, phải tôn trọng trưởng bối, trưởng bối nói phải tuân theo, phụ thân không phải vẫn rất kính trọng ông bà ngoại sao?"