Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 67 : Có phải thông phòng của anh không

Ngày đăng: 21:56 21/04/20


Trong phòng Hàn Thu Nguyệt, Khương mama ngồi cạnh giường xoa chân cho Minh Châu, Minh Châu khóc rất thương tâm, vừa khóc vừa nói: "Nói ta không phải là người Lý gia, không có tư cách quỳ ở Từ Đường, bắt ta quỳ ở sân, bọn hạ nhân đi tới đi lui, ta còn mặt mũi nào... Cũng là cùng một phụ thân sinh ra, tại sao không nhận ta... Nếu ta danh chính ngôn thuận là tam tiểu thư thì sao phải chịu phần ủy khuất này..."



Sắc mặt Khương mama đại biến, hạ thấp giọng mức nhỏ nhất có thể khuyên nhủ: "Cô chủ nhỏ của ta ơi, lời này ngàn vạn lần không được nói nữa đâu."



Hàn Thu Nguyệt ngồi ở đối diện lạnh lùng nói: "Con cũng biết thân phận của mình hả? Ta tưởng con quên rồi."



Minh Châu nhìn mẹ đang tức giận, phút chốc ủy khuất cuộn lên, nước mắt vòng quanh, co rụt người lại, không dám càu nhàu câu nào nữa.



"Con cố gắng suy nghĩ cho ta chút, đừng tưởng danh chính ngôn thuận làm tam tiểu thư thì như một bước lên trời, nếu thân phận của con bị vạch trần thì toàn bộ chúng ta xong đời." Hàn Thu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.



Không khí trong phòng nhất thời ngột ngạt, chỉ có làn hương tỏa ra từ lư hương bay lờn vờn trong không khí, tiếng nức nở của Minh Châu mỗi lúc một nhỏ dần, mặt cúi gằm xuống, hai tay xoắn chặt vạt áo, trong lòng càng cảm thấy nghẹn ngào.



Hàn Thu Nguyệt nhìn bộ dạng đáng thương của con mình, cuối cùng không đành lòng, thấp giọng nói: "Hôm nay, con thua thiệt là do thân phận mà thôi, muốn trở thành tiểu thư chân chính ư? Chờ năm sau con cập kê, mẹ thay con chọn một hôn sự thích hợp, cho con nở mày nở mặt xuất giá, an an ổn ổn quá nửa đời sau. Minh Châu, nghe mẹ khuyên một câu, sau này chớ đi chọc giận nhị ca, trong nhà này, chúng ta phải đề phòng nó nhất, hôm nay con cũng nhìn thấy rồi đấy, cha con một lòng muốn thân thiện với nó, đối với nó hết sức tha thứ cùng nhẫn nại, ngay cả mẹ cũng phải nhẫn nhịn nó ba phần, lúc này con đi trêu chọc nó, chẳng khác gì tự mình rước phiền toái vào thân."



Minh Châu trợn mắt, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ sau này chúng ta muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt hắn sao?"



Ánh mắt Hàn Thu Nguyệt có một tia quang mang, hiện rõ sự tính toán. "Chuyện này... Mẹ tự có chủ ý, chỉ cần con đừng gây thêm phiền toái cho mẹ là được, đừng để chuyện hôm nay xảy ra lần nữa khiến mọi người không ứng phó kịp."



Hàn Thu Nguyệt nghiêm chỉnh cảnh cáo. Minh Châu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu. Hàn Thu Nguyệt thấy con gái đã nghe lời, trong lòng cũng nguôi tức giận, nói: "Khương mama, sai người đưa tiểu thư về phòng, mời đại phu đến xem tiểu thư có sao không." Khương mama gọi nha hoàn dùng kiệu đưa Minh Châu về phòng. Minh Châu vừa mới đi, Điền mama đã hớt ha hớt hải tới.



Hàn Thu Nguyệt vất vả mới nhịn được cơn giận xuống liền bị Điền mama khơi lên, bà ta đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Ta giao cho ngươi đi quản lý công việc trong khu vực đó, ngươi lại đảo ngược, đi làm quản việc tạp nham cho người ta, thể diện của ngươi vứt đi đâu rồi." Điền mama kinh hoàng sợ run cả người.



Khương mama hỏi: "Bà có nói rõ ý cho nhị thiếu phu nhân biết không?"




"Biết rồi." Lâm Lan cười nhạt một tiếng.



Bạch Huệ bẩm xong chuyện không đi luôn, có vẻ như muốn nói gì lại thôi.



Lâm Lan hỏi: "Còn có chuyện gì?"



Bạch Huệ liếc nhìn nhị thiếu gia, cắn cắn môi, giống như lấy hết dũng khí nói: "Nhị thiếu gia sắp phải tham dự thi Hương, trước kia là nô tỳ cùng Tử Mặc hầu hạ nhị thiếu gia đọc sách, nô tỳ sợ Cẩm Tú cùng Xảo Nhu nhất thời chưa thích ứng được..."



Giọng nói mỗi lúc một thấp xuống. Thỉnh cầu này vốn hợp lý nhưng thần thái Bạch Huệ lại không tự nhiên cho lắm, Lâm Lan cảm thấy Bạch Huệ không đủ hào phóng, lúc trước xử lý sự vụ trong việc khôn khéo bao nhiêu thì giờ ngược lại bấy nhiêu.



Nhìn nhị thiếu phu nhân không đáp lời, Bạch Huệ vội vã giải thích: "Hay là đợi nhị thiếu gia thi Hương xong..."



Đột nhiên Lý Minh Doãn mở miệng: "Không cần, nhị thiếu phu nhân vừa mới tới, có nhiều chuyện cần ngươi giúp, ngươi ở bên hầu hạ nhị thiếu phu nhân."



Bạch Huệ chậm chạp đáp: "Vâng... Nô tỳ cáo lui."



Lâm Lan chờ khi cửa phòng khép lại, liền nhìn chăm chăm Lý Minh Doãn, mang theo một tia đắc ý. Lý Minh Doãn khẽ cười nói: "Sao nhìn tôi chăm chú vậy?"



"Anh thành thật khai báo, Bạch Huệ có phải là nha hoàn thông phòng* không."



* Thông phòng: hầu ngủ