Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 18 : Ông xã rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng
Ngày đăng: 15:17 18/04/20
Ương Ương lập tức há rộng cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, cô đảo cặp mắt một vòng nhanh như chớp nhìn thật dễ thương. Tiếp đó, cô liền che miệng, nở một nụ cười. Ni Khả nhìn thấy Ương Ương nghe xong lời nói này thì cảm thấy Ương Ương thật cao hứng, không khỏi lườm Ương Ương một cái trắng mắt, cô ta đẩy tay của Ương Ương ra một cái rồi bỏ đi...
"Này, Ni Khả, cô vừa nói nhăng nói cuội gì đó? Tôi đã kết hôn rồi, Tư Dận chỉ là bạn tốt của tôi thôi!" Ương Ương xông tới trước Ni Khả đôi mắt chớp chớp, cười híp mắt nói. Mặc dù buổi tối khi trở về nhà cô sẽ phải ly hôn, nhưng mà bây giờ, hai người vẫn còn là có vợ có chồng hợp pháp, xem ra cái thân phận này vẫn có một chút xíu tác dụng đấy chứ, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn ít nhất hiện tại nó cũng làm bia đỡ đạn của cô.
Lần này đến phiên Ni Khả há to miệng, những địch ý đối với Ương Ương lập tức liền biến mất. Hắc, hắc! Người ta cũng đã kết hôn rồi, cô còn ăn dấm cái nối gì kia chứ?
Ương Ương lại an ủi Ni Khả mấy câu, nhìn cô gái bỏ đi với vẻ thật cao hứng, lúc này Ương Ương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoay người trở lại phòng làm việc của mình. Nhưng khi nhìn đến gương mặt của vị Đại thiếu gia kia, cô thấy anh đang ngồi ở chỗ đó, mà vẻ mặt lại giống như đi đại tiện bị táo bón (*).
(*) Ý nói vẻ mặt Tư Dận đang tức giận, rất khó coi
"Giải quyết mọi chuyện xong rồi, lần này đại mỹ nhân của anh sẽ không phát sinh tức giận với anh nữa đâu,,ũng sẽ không tức giận với em nữa." Ương Ương đắc ý giơ giơ ngón tay nhỏ bé lên, hướng về phía Tư Dận báo công.
"Ai cho phép em xen vào việc của người khác như vậy chứ hả, Tống Ương Ương?" Tư Dận trừng cô một cái, trêu tức Ương Ương đã nhiệt tình đi hòa giải cho hai người bọn họ như vậy.
"Này, anh thật không biết phân biệt tốt xấu!" Ương Ương muốn tức giận lên rồi, cô có ý tốt giúp anh, vậy mà anh nói ngược lại cô như vậy, đúng thật là, sớm biết là như vậy, cô sẽ không làm cái việc phiền toái này.
"Anh lại không thích cô ta, em làm như vậy chẳng phải là muốn hai người bọn anh kết lại với nhau sao?!"
"Cô ấy chẳng phải là bạn gái của anh hay sao?" Ở trong suy nghĩ của Ương Ương, khi một người đàn ông nói một cô gái là bạn gái của mình thì nhất định là anh đã thích người con gái đó rồi.
"Bạn gái của anh ít nhất cũng phải đến hai mươi tám người cơ đấy!" Tư Dận có cảm giác bản thân tức giận đến mức sắp nổ tung lên.
"Tư Dận..." Ương Ương tuyệt vọng nhìn vào người nào đó ở bên cạnh, nhưng mà Tư Dận lại chỉ có thề buồn bã nhìn lại cô cũng đang buồn bã nhìn anh Đến tột cùng, chính anh lại cũng không biết bản thân mình nên làm cái gì bây giờ! Dù sao, người này cũng là chồng hợp pháp của cô, còn anh, lại chỉ là một người ngoài cuộc...
"Tiên sinh..." Hiển nhiên Tư Dận đã thấy Ương Ương sắp khóc đến nơi rồi. Rốt cục, anh cảm thấy có chút không nén nhịn được nữa, vẫn phải mở miệng ra nói một câu.
Bước chân của Trần Tấn Nhiên thoáng dừng lại, anh quay mặt lại nhìn về phía Tư Dận: "Có chuyện gì vây?"
"Anh... Là tôi cứ quấn lấy Ương Ương không buông… anh đừng vì vậy mà làm gì khó khăn đến cô ấy..."
Tư Dận vừa nói dứt lời, Ương Ương chỉ cảm thấy bên hông của mình truyền đến một hồi đau nhói. Cai người đàn ông kia thế mà lại nhéo vào người cô! Thật là một kẻ hèn hạ vô sỉ, cực kỳ hạ lưu!
"Có nói thế nào đi nữa, cô ấy cũng là bà xã của tôi, tôi có làm khó với cô ấy hay không thì đã sao nào Chuyện này cũng không cần thiết đến lượt anh quan tâm." Trần Tấn Nhiên nói xong, liền xoay người, ngón tay của anh còn ôm vào phần thịt ở ngang hông Ương Ương., Ương Ương không dám dừng lại thêm một chút nào nữa, lập tức ngoan ngoãn đi theo Trần Tấn Nhiên...
Ra ngoài cửa, đi tới trước xe, Ương Ương đã bị Trần Tấn Nhiên nhéo đau đến sắp phát khóc...
"Này, anh có thể buông tay ra hay không, hả? Tôi không chạy..."
"Biết đau rồi hả?" Trần Tấn Nhiên vừa kéo cửa xe vừa liếc nhìn cô một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhíu lại thành trái khổ qua (mướp đắng), tâm tình của anh lập tức thấy khá hơn.
"Dĩ nhiên là đau rồi, nếu không anh hãy thử một chút xem thế nào!" Tống Ương Ương lườm sang phía Trần Tấn Nhiên một cái tràn đầy vẻ coi thường. Cô nhấc lên vạt áo lên để nhìn vết nhéo của mình ở ngang hông: "Thật là đồ ác độc, thật là tàn nhẫn, thật quá mức độc ác!"