Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 25 : Trần Tấn Nhiên mất tích
Ngày đăng: 15:17 18/04/20
Cô nhìn trộm nhìn Trần Tấn Nhiên một chút, thấy anh khóe môi của anh từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười lạnh nhạt, trong con ngươi cũng mơ hồ có chút sáng lên. Ương Ương thoáng thở phào một cái, cầm tay anh chặt hơn.
Cảm giác được hành động mờ ám của cô, Trần Tấn Nhiên nghiêng đầu khẽ liếc nhìn lại cô một cái, khóe môi chỉ khẽ nhúc nhích một chút.
Giữa buổi tiệc, bọn họ liền cáo từ về nhà, ở trên xe, Ương Ương phải nhẫn nhịn lại đến mấy lần, mới gắt gao kềm chế được sự nghi vấn này của mình. Nhưng nhưng thật ra là cô thật sự rất muốn thử hỏi dò cũng không ngốc một câu, hỏi thăm xem anh có đình chỉ công việc tìm kiếm Y Lan hay không.
Thật ra thì Ương Ương cũng không ngốc một chút nào hết. Cô hiểu rất rõ ràng một điều, không nói ra, không có nghĩa là không tồn tại.
Hàng ngày ngoại trừ thời gian đi làm tan việc, thời gian còn lại Trần Tấn Nhiên cũng đều ở nhà. Thân thể của Ương Ương cũng đã hồi phục, ông chủ của cô cũng đã mấy lần gọi điện thoại tới thúc giục, mà cô cũng không muốn cứ ở nhà chơi bời lêu lổng như vậy nữa, liền đi làm.
Ương Ương cũng đã từng gặp lại Tư Dận mấy lần. Thỉnh thoảng Tư Dận lại mang bạn gái mới tới nơi này, lúc mới đầu Ương Ương còn là hi hi ha ha nói chuyện cười giỡn với anh. Nhưng rồi thấy anh trở nên lạnh nhạt, dường như đã thay đổi thành một người khác, cho nên dần dần cô cũng không còn nói tìm lời nói chuyện với anh nữa.
Bạn gái của anh chụp hình xong, Tư Dận liền trực tiếp đưa người con gái kia rời đi ngay. Ương Ương cũng không để ý, chỉ cảm thấy có chút hơi buồn bã. Nhìn thời gian đã sắp đến lúc tan việc rồi, cô nhanh chóng thu dọn công việc, chờ Trần Tấn Nhiên tới đón cô.
Mọi nhân viên khác ở trong phòng làm việc đều đã lục tục rời đi. Bầu trời cũng dần dần trở nên tối đen, nhưng vẫn chưa thấy xe của Trần Tấn Nhiên tới.
Ương Ương không khỏi có chút sốt ruột, cô cầm điện thoại di động muốn gọi cho Trần Tấn Nhiên, nhưng lại lo lắng anh đang bận công việc. Cô sợ mình gọi điện thoại cho anh lại sợ sẽ bị làm trễ nải công việc của anh.
Thật ra thì trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống thế này. Trần Tấn Nhiên làm thêm giờ hoặc là tạm thời có chuyện, anh cũng sẽ thông báo cho cô, để cho cô gọi xe trở về trước, hoặc là trực tiếp gọi tài xế nhà tới đón cô. Nhưng mà lần này, không hiểu sao ngay cả một chút thông tin ngắn ngủi, anh cũng không nhắn lại cho cô biết, thực sự đã làm cho Ương Ương cảm thấy có chút buồn bực.
Ương Ương mở laptop ra, tùy ý lên mạng một chút. Nhưng cô lại cảm thấy việc chơi mấy cái trò chơi nhỏ kia không chút thú vị, liền đứng dậy đi lại. Đi tới đi lui ra vào cửa ngóng cũng đã đến năm lần, trên đường cũng đã tràn ngập ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn, nhưng vẫn không thấy Trần Tấn Nhiên đau cả. Cô muốn đi, nhưng lại lo rằng, cô vừa đi thì Trần Tấn Nhiên lại đến, như vây chẳng phải là anh sẽ mất công hay sao? Cho nên cô lại tiếp tục chơi cái trò chơi chán đến chết kia.
Lại qua nửa giờ nữa, rốt cuộc Ương Ương đã không thể nào kiềm chế được nữa, liền bấm dãy số điện thoại di động của Trần Tấn Nhiên. Tiếng chuông điện thoại đô đô vang lên, sau mấy hồi chuông, đột nhiên cúp luôn. Ương Ương nghĩ thầm, chắc anh sẽ gọi điện thoại trở lại cho cô.
Ương Ương liền siết chặt chiếc điện thoại di động, ngồi đợi ở chỗ đó.
"Tôi là phu nhân của anh ấy." Ương Ương không muốn khua môi múa mép nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề (*).
(*) Nguyên văn: Khai môn kiến sơn: 开门见山: Nghĩa đen: Mở cửa gặp núi. Nghĩa bóng: Thẳng vào một điểm. Ý mô tả việc nói thẳng vào vấn đề.
"Thật xin lỗi Trần phu nhân, Tổng Giám đốc Trần không có ở đây."
"Hôm nay anh ấy vẫn chưa đến công ty đi làm sao?" Trái tim của Ương Ương lại rơi xuống phía dưới một tầng, lòng bàn tay đang cầm điện thoại di động ướt nhẹp, trơn trượt, thiếu chút nữa cô đã không cầm nổi được chiếc điện thoại.
"Vâng! Buổi sáng Tổng Giám đốc Trần có gọi điện thoại tới công ty, nói là nghỉ phép một tuần."
Tiểu thư thư ký vừa nói ra lời này, trong mùi vị đã mang theo một chút xíu sự cẩn thận, lẫn ý tứ đồng tình thương hại.
Chồng mình không trở về nhà, cũng không có ở công ty, đột nhiên nghỉ phép một tuần, là phu nhân mà lại hoàn toàn không biết gì hết… Loại chuyện như thế này, cho dù nghĩ như thế nào cũng đều sẽ có cảm giác như ở trong đó phải có chuyện gì đó mờ ám!
"Cảm ơn cô, hẹn gặp lại."
Ương Ương vẫn tỉnh táo khống chế được tâm tình của mình, giọng nói của cô vẫn vững vàng, cũng không hề có một chút gợn sóng, chào tiểu thư thư ký, sau đó cô cúp điện thoại.
Hai tay của cô chống vào tại trên bồn rửa tay, hô hấp bắt đầu thay đổi trở nên nặng nề. Ương Ương cứ cúi đầu, đứng trầm mặc như vậy.
Khóe miệng của cô dần dần cũng nhếch lên, thoáng nở một ý cười. Nụ cười kia càng ngày càng trở nên rực rỡ, càng ngày càng sâu hơn, đến cuối cùng, chợt một giọt nước mắt rơi xuống, đập vào trên mặt bàn đá cẩm thạch lạnh như băng.
Ương Ương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của mình ở trong gương hiện ra một màu trắng bệch. Nước mắt của cô cứ thế trào ra, lăn xuống không ngừng.