Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 13 : Cú áp đảo tinh thần quá mạnh mẽ
Ngày đăng: 15:17 18/04/20
Đêm tân hôn, anh lại nói công ty có việc, bỏ mặc cô ở lại một mình trong căn phòng tân hôn thế này sao?
Ương Ương sững sờ nhìn theo bóng lưng của anh biến mất tại góc rẽ. Cô không nén nhịn được liền đuổi theo anh, nhưng khi cô sắp đi đến chỗ góc rẽ kia thì thoáng cái, bước chân liền dừng lại.
"Tấn Nhưng, người ta chờ anh đã lâu lắm rồi đấy..."
Một giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ vang lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót cùng với tiếng bước chân trầm ổn của Trần Tấn Nhiên gõ lộc cộc lộc cộc ở trên bậc thang, từng chút từng chút biến mất.
Cho dù Ương Ương có ngốc nghếch đến mức nào đi nữa, có đơn thuần thế nào đi nữa, cô cũng biết rằng, người chồng của cô không thích cô không nói đến, mà còn đang đêm tân hôn, anh lại mang theo một phụ nữ khác rời khỏi nhà.
Đêm tân hôn của Tống Ương Ương mười chín tuổi, cứ như vậy trôi qua.
Chiếc giường nước to như vậy, cô lăn qua lăn lại nhiều lần cũng không lăn đến bên cạnh giường. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Cô luôn cảm thấy sợ hãi vì phải ngủ một mình trong căn phòng ngủ to như vậy.
Ương Ương chưa bao giờ phải chịu đựng sự uất ức như vậy. Cô muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng rồi cô lại sợ làm cho mẹ phải lo lắng. Trước khi xuất giá mẹ đã dặn đi dặn lại cô rằng, khi đã kết hôn rồi, cô không thể tùy hứng giống như hồi còn là con gái trước đó. Không được yếu ớt như vậy, nhất định phải chăm sóc cho chồng thật tốt, phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, phải tử tế với người hầu, tình nguyện để chính mình chịu uất ức một chút, chứ cũng không thể dựa vào vị thế của mình mà khinh người.
Phải biết rằng, tiến vào một gia đình quyền quý đã khó, mà làm vợ của một người trong gia đình quyền quý ấy còn khó hơn nhiều. Khi đó Ương Ương còn cảm thấy mẹ cứ chuyện bé xé ra to, làm sao có chuyện khoa trương như vậy chứ? Cha mẹ chồng cũng là người, cũng sẽ không ức hiếp cô... Còn chồng thì đương nhiên cũng sẽ phải thương cô, giống như là ba người anh trai của cô vậy.
Nhưng mà sau khi được gả đi, Ương Ương mới nhận ra rằng, những lời mẹ đã nói chẳng những không khoa trương, mà ngược lại sự thật còn hơn thế rất nhiều.
Ương Ương cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Buổi sáng khi cô tỉnh lại chính là vì bị tiếng đập cửa kia làm cho bừng tỉnh.
"Thiếu phu nhân, ngài đã rời giường chưa vậy? Hiện tại bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi..."
Thoạt nhìn thiếu phu nhân vẫn còn chẳng khác gì một cô bé con thế kia, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này...
"Tấn Nhưng, phu nhân của anh ở nhà, liệu có chuyện gì bất tiện không?" An Tử Thiên cầm bàn tay mà Trần Tấn Nhiên vừa đưa tới, có chút kích động nho nhỏ, nhưng cũng có chút bất an.
Tuy rằng vì để thuận tiện cho công việc, nên Trần Tấn Nhiên mới đưa cô về nhà để ăn cơm cùng, nhưng mà dù sao hôm nay cũng là ngày tân hôn đầu tiên của anh... Quả thật đây đúng là một cú áp đảo tinh thần quá mạnh mẽ rồi! An Tử Thiên lập tức kết luận, vị phu nhân này của Trần Tấn Nhiên, tất nhiên chỉ là người có tiếng mà không có miếng!
"Có cái gì mà không tiện kia chứ, chẳng phải chúng ta còn có công việc cần phải làm đó sao? Vào đi thôi." Trần Tấn Nhiên nói xong, liền chụp lấy tay của An Tử Thiên, đưa cô đi về hướng biệt thự.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã trở lại!" Trần Tấn Nhiên và An Tử Thiên vừa mới đi tới trước cửa, quản gia liền cao giọng mở miệng thông báo với Ương Ương đang ngồi đối diện ở đó, căng thẳng không thôi.
Ương Ương không thể kìm nén được nữa, thoáng cái liền nhảy dựng lên. Cô chạy vài bước vọt tới bên cạnh cửa, một bên xoay người cầm dép lê, một bên cũng không ngẩng đầu lên ngọt ngào mở miệng nói: "Ông xã, anh đã về rồi à!"
Từ “à” cuối cùng vừa vặn thoát ra khỏi miệng cô, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Ương Ương đang cầm đôi dép lê màu nâu dành cho nam giới thật to, vụt cái lúc này bỗng trở nên cứng đờ! Cô đến đón ai đây? Trước mặt cô không phải là đôi chân của ông xã cô, dĩ nhiên, đó chính là một đôi chân trắng nõn xinh xắn của một người phụ nữ...
Trong nháy mắt, Ương Ương cảm thấy một hồi lạnh buốt từ mũi chân của cô chạy dọc theo mạch máu xông thẳng lên trên, lan ra “tứ chi bách mạch” (*). “Xoạch” một tiếng, đôi dép lê trong tay cô rơi phịch xuống đất. Ương Ương cũng ngã phịch một cái, đặt mông ngồi ở trên sàn nhà. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, cánh tay vẫn còn đang khoác ở trên cánh tay ông xã của chính mình.
(*) Tứ chi bách mạch: mạch máu khắp chân tay. Ý nói cảm giác lạnh buốt của Ương Ương theo mạch máu lan ra khắp cơ thể, đến tận các đầu ngón tay ngón chân của cô.
"Cô... hai người..." Ương Ương cảm thấy những uất ức mà mình bắt đầu tích góp từng tí một từ đêm hôm qua, thoáng cái liền hoàn toàn bộc phát ra cực kỳ mạnh mẽ. Đột nhiên cô cắn chặt răng, dùng cả tay chân để bò dậy, đẩy một phát vào trên người An Tử Thiên: "Đồ phụ nữ xấu xa, cô là cái đồ phụ nữ xấu xa, ai cho phép cô tới đây để quyến rũ chồng của tôi... Cô đi ra ngoài, tôi không muốn phải nhìn thấy cô ở trong nhà của tôi, không cho phép cô bước vào cánh cửa trong căn nhà của chúng tôi...”
Ương Ương hết sức tức giận, cho nên lần này lực đẩy của cô mạnh đến dọa người. An Tử Thiên nguyên bản đang dự định đổi dép lê, cho nên cô chỉ đứng bằng một chân, bị Ương Ương đẩy một cái như vậy, cả người cô liền đứng không vững, lập tức ngã nhào về phía sau...