Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 27 : Các loại cảm xúc
Ngày đăng: 15:17 18/04/20
"Ương Ương, hay là trước hết em hãy đi ra ngoài trước đi."
Bỗng nhiên Trần Tấn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng quắc giống như một lưỡi móc câu: "Y Lan, cô ấy sẽ mất hứng."
"Như vậy còn em thì sao đây?"
Ương Ương tựa như ngủ không được ngon giấc, cho nên phản ứng còn có chút chậm lụt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp lên tiếng.
"Ương Ương, em biết tôi và Y Lan..." Trần Tấn Nhiên hơi cau mày lại. Hiện tại Y Lan đã trở lại, anh làm sao còn có thể cùng với cô được?
Người anh yêu, chỉ có một mình Y Lan mà thôi.
"Nhưng em là phu nhân của anh mà!" Ương Ương níu chặt lấy tấm ga trải giường, sắc mặt trắng bệch ra, nhìn đến chói mắt: "Anh đã không yêu thích em, tại sao anh còn lên giường với em?"
"... Em cũng cam tâm tình nguyện đó thôi, không phải sao?" Lời nói này của Trần Tấn Nhiên, giống như một dòng nước lạnh xối xuống đầu của cô, lập tức sự giá buốt kia làm cho Ương Ương chợt tỉnh táo lại.
"Cho nên khi không có Y Lan ở đây, em chỉ là bạn giường của anh thôi, có đúng hay không?"
"Chúng ta đều đã là người trưởng thành, Ương Ương... Chuyện này không có vấn đề gì lớn hết, cho dù là không có em, cũng sẽ có người khác Tôi là một người đàn ông bình thường, huống chi, em lại là vợ của tôi, chúng ta lên giường..."
"Anh vẫn còn còn nhớ em là vợ của anh sao?" Ương Ương lập tức nở một nụ cười lạnh lùng, bật lên thành tiếng: "Vợ thì không thể ngủ ở trong phòng ngủ, nhưng em gái thì lại có thể ở sao?!"
********************
"Ối chao ôi! Ái dà, Ương Ương à, làm sao mà cô lại bị ói đến mức độ như vậy chứ?" Còn chưa trang điểm xong cho một người khách, Ương Ương đã phải bỏ chạy đến phòng vệ sinh để nôn ói đến ba lượt.
Ương Ương vốn là người tốt tính, dáng dấp con người vừa dễ thương lại vừa xinh đẹp. Thời gian trước, bởi vì cô không muốn về nhà, cho nên mỗi một lần phải làm thêm giờ, cô thường làm giúp cho các đồng nghiệp. Nhân duyên của cô càng ngày càng tốt hơn… Mấy đồng nghiệp cũng ân cần hỏi thăm cô, nhưng cô chỉ biết lắc đầu một cách ngu ngơ: "Tôi cũng không biết, mỗi sáng sớm khi tỉnh giấc cũng sẽ bị ói rất lợi hại, hơn nữa mỗi khi ngửi thấy mùi vị thịt cá cũng chỉ muốn nôn..."
"Ấy này, không khéo là cô đã mang thai rồi đó!"
"Ương Ương đã kết hôn, cô ấy mang thai là chuyện rất bình thường mà!"
"Này cô nhóc ngốc nghếch kia ơi, như thế này là phản ứng của một người có thai đó. Nếu không, trước mắt bây giờ em đừng làm việc nữa, mau đi đến bệnh viện để kiểm tra một chút xem sao..."
"Đúng đó đúng đó! Em vẫn luôn luôn trực giúp cho mọi người rồi, hôm nay em hãy nghỉ ngơi sau đó đi bệnh viện để kiểm tra một chút xem thế nào! Nếu như em đã mang thai, vậy thì chuyện này là chuyện tốt rồi, ngộ nhỡ sức khỏe của em không tốt, cũng có thể biết đường mà chữa trị."
Ương Ương không cách nào cự tuyệt được ý tốt của mọi người. Trong lòng cô giờ đây cũng là “thất thượng bát hạ” (*), nhảy nhót lung tung đến lợi hại. Mang thai... Trời ạ, hiện giờ cô mới chỉ tròn hai mươi tuổi mà thôi, đây cũng là một chuyện quá sớm rồi...
Hơn nữa, nếu như nói là cô đã mang thai thật..., nhưng mà cha của đứa trẻ lại không thích cô như thế, liệu anh có thích đứa bé này không?
Ương Ương túm vội lấy chiếc túi của mình, thuê xe đi đến bệnh viện, thấp thỏm bất an chờ kết quả hóa nghiệm được đưa ra ngoài.