Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 30 : Anh đã nợ tôi, cả đời này anh cũng không biết

Ngày đăng: 15:17 18/04/20


Trần Tấn Nhiên hung hăng vung ra một cái bạt tai. Ương Ương bị đánh, cả người lẫn mặt cô đều bị cú đánh kia làm cho lật nghiêng sang một bên, khóe miệng của cô cũng bị rách ra. Nhưng Trần Tấn Nhiên cũng không để ý đến sắc mặt của Ương Ương lúc này đã tái xám đi, hơn nữa cô bị ngã lật sang chỗ nào thì cũng vẫn cứ nằm yên ở nơi đó, mà không hề có một cử động nào đầy sự khác thường như thế. Anh chỉ khom lưng xuống bế Y Lan lên, nhìn vẻ mặt đầy sự đau lòng. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Anh cũng không để ý đến vết máu bẩn thỉu, cứ thế ôm Y Lan thật chặt ở trong ngực. Lúc Trần Tấn Nhiên xoay người dự định bước đi, nhưng anh chợt xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn vào Ương Ương: "Nếu như Y Lan bị xảy ra chuyện gì, dù chỉ là một chút xíu, thì Tống Ương Ương, tôi sẽ bắt cô phải trả bằng một giá cao gấp trăm lần!"



Trần Tấn Nhiên ôm Trần Y Lan sải bước đi ra khỏi phòng khách, điên cuồng hò hét, sai người làm chuẩn bị xe. Đúng lúc Trần Tấn Nhiên đi ra cửa, một khắc kia, Ương Ương cảm giác thấy ở phía dưới cơ thể có một dòng nước ấm chợt trào ra. Nước mắt của cô lập tức rơi xuống. Trong phòng khách, tiếng kêu la thảm thiết của người giúp việc truyền đến. Ương Ương khép lại ánh mắt, cô cũng không nghe thấy gì nữa. Cô biết rằng, mình đã bị mất đứa con, cũng chính là đã mất đi một chút ràng buộc cuối cùng với Trần Tấn Nhiên. Rốt cuộc, giờ đây cô đã không cần phải bận tâm đến người khác nữa, rốt cuộc cô đã có thể rời khỏi nơi này…



Triệt triệt để để rời khỏi cái người đàn ông tàn nhẫn kia, người đàn ông mà ngay khi gặp mặt lần đầu tiên cô đã yêu thích, là người đàn ông của cô, là chồng của Tống Ương Ương…



Trần Tấn Nhiên vẫn canh giữ ở trong phòng bệnh của Y Lan. Anh không biết rằng Tống Ương Ương cũng đang mang thai, cũng không biết rằng, Dieenndkdan/leeequhydonnn, đứa trẻ kia vốn dĩ có thể giữ lại được. Nhưng mà, khi anh giáng cho cô một cái tát đến lật người đi như thế, đứa trẻ cũng đã bị chết.



Lúc được đưa đi đến bệnh viện, Ương Ương cố ý đòi được đưa đến một bệnh viện khác. Cô không có ý định để cho anh biết chuyện này. Người khác nói cho anh biết, cô không thể quản được, chỉ có điều từ trong miệng của cô, anh đừng hòng biết được cô đã mang thai đứa con của anh, nhưng đứa con của bọn họ, cũng đã chết!



Ở bệnh viện được tròn một tuần, Ương Ương lập tức khăng khăng yêu cầu được về nhà. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  Thím Lý khuyên cô thế nào cũng không được, cũng không thể làm gì khác hơn là đành phải đồng ý, gọi điện thoại kêu xe tới đón. Ương Ương bước xuống giường, hai chân vẫn còn đang run rẩy, bước chân tựa như không có trọng lượng, gần như không thể đi lại nổi nữa. Thím Lý đau lòng đến rơi nước mắt. Bà cẩn thận đỡ Ương Ương bước từng bước đi ra phía bên ngoài. Chỉ qua một đêm người phụ nữ nhân hậu này tựa như đã già đi rất nhiều. Bà cứ luôn miệng nói những lời tự trách oán giận bản thân mình: "Đang yên đang lành như vậy… chỉ trách tôi, tại sao cứ nghĩ muốn đi ra ngoài mua mấy thứ đồ gì đó về để nấu ăn chứ, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn tôi mà có mặt ở trong nhà, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này..."



Rõ ràng là đứa trẻ đã có thể được cứu sống, bà nghe những người giúp việc kia kể lại, lúc mới đầu, Ương Ương vẫn còn rất tốt, cũng không hề bị xuất huyết. Nếu như lúc đó cô được gấp rút đưa đến bệnh viện, nhất định sẽ không biến thành kết quả xấu như bây giờ.




"Cô đã giết đứa con của tôi, cô cho rằng cô ly hôn với tôi như vậy là đủ rồi hay sao?" Trần Tấn Nhiên tiến lên một bước, hung hăng túm lấy cổ của Ương Ương: "Tôi  muốn giết cô để đền mạng cho đứa con của tôi."



"Tôi đã bồi thường cho anh rồi!" Ương Ương không chút sợ hãi, mở miệng nói, đôi con ngươi đen bóng mở to, vững vàng nhìn thẳng vào mặt của anh. Lúc này khóe miệng của cô chợt hé ra, nở một nụ cười tươi như hoa: "Đến một ngày nào đó anh sẽ biết, tôi đã sớm bồi thường cho anh rồi, mà anh, cũng đã được bồi thường quá thỏa đáng rồi..."



Trần Tấn Nhiên nghe mà không hiểu Ương Ương đang nói cái gì. Nhưng lúc này Ương Ương đã dùng sức đẩy tay của anh ra. Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương bước đi, anh chợt nhớ tới dáng vẻ Y Lan đã lăn từ trên thang lầu xuống dưới ngày hôm đó. Trần Tấn Nhiên lập tức đưa tay ra, một phát túm luôn được cánh tay của Ương Ương, giật mạnh một cái về phía dưới lầu, sau đó anh buông tay ra. Ương Ương cứ thế lập tức ầm ầm ngã lăn xuống bên dưới.



Mặt của cô bị va vào thanh gỗ cứng rắn trên lan can cầu thang, khóe miệng liên bị xé rách, máu tươi lập tức bị chảy ra. Ương Ương nằm ở nơi đó, an tĩnh nhìn anh, mở miệng nói rành rọt từng chữ, từng câu: "Trần Tấn Nhiên, anh đã nợ tôi, món nợ này, cả đời anh cũng sẽ không thể nào biết được."



Trần Tấn Nhiên nhìn Ương Ương bộ dạng tỉnh táo đang mỉm cười. Cô đã từng là thiên kim tiểu thư yểu điệu duyên dáng là thế, trước khi cô được gả cho anh, đến ngay cả việc tự lo liệu cuộc sống cho mình, cũng phải gắng hết sức mới làm nổi. Cô là châu báu được nhà họ Tống nâng niu trong lòng bàn tay. Cô chưa từng bao giờ phải chịu qua một chút xíu phiền não. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô đều xuôi gió xuôi nước, ngay cả một chút gập ghềnh cũng không hề có. Nhưng mà hiện tại, gương mặt của cô bị xé rách vì sự va đập, cả người đầy thương tích như vậy, nhưng ngay cả một giọt nước mắt, cô cũng không hề nhỏ ra.



Trần Tấn Nhiên cảm thấy một hồi một hồi kỳ dị, lạnh lẽo không nói ra được, từ lòng bàn chân từ từ xuất hiện lan dần ra ngoài, một đường vọt tới trong óc. Anh lảo đảo lui về phía sau một bước, phải nắm lấy lan can mới coi như gắng gượng đứng vững lại được. Hai hàm răng của Trần Tấn Nhiên bắt đầu va vào nhau lập cập, nhưng mà anh vẫn như cũ, vẫn cố chấp lặp lại câu nói kia: "Chính cô là người đã gây ra lỗi trước, chính cô là người đã giết chết đứa con của tôi..."