Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 36 : Cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường

Ngày đăng: 15:17 18/04/20


Đã có người nhìn thấy Trần Tấn Nhiên, vẻ mặt liền hơi trở nên có chút kinh ngạc. Rốt cuộc Ương Ương đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Ngày hôm nay là chồng cô tới đón, ngày hôm qua Đại thiếu gia Tư Dận vừa mới đón cô xong! Có lẽ nào Ương Ương lại một chân đạp hai thuyền sao?



Khi nhìn lại Trần Tấn Nhiên một lần nữa, trong con ngươi lập tức đã có biểu cảm hồ nghi nhàn nhạt. Dieenndkdan/leeequhydonnn Trần Tấn Nhiên cũng không phải là người ngốc, anh lập tức liền hiểu ra ngay ý nghĩa kín đáo trong ánh mắt của mọi người, sắc mặt anh không khỏi trở nên u ám nặng nề.



"Ương Ương..." Người lao công khẽ đẩy đẩy Ương Ương, hất hất cái cằm về phía Trần Tấn Nhiên. Ương Ương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngang tàng của Trần Tấn Nhiên đang đứng ở nơi đó. Trong bụng cô đã hiểu ngay, vì vậy cô cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua chỉ chầm chập thu dọn gọn gàng lại đồ mỹ phẩm của mình, sau đó cô báo cho ông chủ một tiếng,  nói cô tan tầm trước một giờ đồng hồ.



"Đi thôi!" Ương Ương khẽ cười một chút. Trần Tấn Nhiên thấy khuôn mặt tươi cười nhẹ nhõm của Ương Ương, không có chút tức giận. Cô không hề có một chút tủi thân, không biểu hiện vui vẻ, cũng không biểu hiện chán ghét. Cô vậy mà lại có thể bình tĩnh như vậy, nó tạo cho anh một loại cảm giác gần như hít thở không thông. Trần Tấn Nhiên nhíu lông mày thật chặt.



Nếu như cô tức giận hay chán ghét, thì sẽ nói rõ trong lòng cô vẫn còn để ý đến những hành động, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn mà anh đã làm anh đối với cô, cùng những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô. Nếu như cô tủi thân hoặc là vui vẻ, thì sẽ nói rõ anh vẫn còn có một vị trí nào đó trong lòng cô. Nhưng mà cô như thế này, không buồn không vui, bình thản không chút gợn sóng, có phải đã nói rõ, cô thật sự đã không còn để ý đến anh nữa, dù chỉ là một mảy may chút xíu, hay không? Ở trong lòng của cô, giờ đây đã coi anh thành một người xa lạ rồi chăng?



Lên xe, Ương Ương cũng không giống như trước kia, cô cứ luôn miệng nói líu ra líu ríu không ngừng. Còn bây giờ, chẳng qua phải một lúc thật lâu, dinendian.lơqid]on, cô mới nhàn nhạt hỏi anh một câu: "Khi nào thì ba ba trở lại vậy?"



"Chiều nay ông sẽ đến."



Ương Ương khẽ buông tròng mắt xuống, nếu như đứa trẻ kia mà còn, thì chắc là cũng đã được hơn ba tháng rồi. Khi được hai tháng, thì có thể nói cũng không nhìn rõ được thân hình thế nào thật, việc nói dối vượt để qua sự kiểm tra, cũng rất đơn giản.



Cô liền ồ lên một tiếng,  sau đó bắt đầu bàn bạc với anh một số chuyện thật tỉ mỉ và cẩn thận tinh tế bể bể.



Bao gồm cả chuyện hai người bọn họ ở phòng ngủ, bao gồm hành lý của cô, bao gồm khi ở trước mặt ba ba thì nên như thế nào, bao gồm cả chuyện phải nhất trí trong cách nói của bác sĩ như thế nào...



Chẳng qua là, cô càng nói đến cuối cùng, mi tâm của Trần Tấn Nhiên liền càng nhíu lại chặt hơn. Ương Ương cẩn thận nghiêm túc bàn bạc với anh những chuyện như vậy,   diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn còn thương lượng để hai người cùng diễn vở kịch này như thế nào cho tốt, cách diễn cảnh một đôi vợ chồng ân ái như thế nào cho tốt, rồi cả giọng điệu khi bàn bạc các công việc chung như thế nào cho đạt… Tất cả những điều này đã làm cho anh cảm thấy phiền não từng hồi, từng hồi.



Lúc này cảm giác không vui kia, giống như là đã luồn dọc theo mỗi một cọng lông, theo lỗ chân lông chui đi ra bên ngoài, làm cho da của anh cũng hơi nổi lên nhột nhột.
Trần Tấn Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy trong con ngươi của cô hàm chứa sự lạnh lẽo, giống như núi băng ngàn năm vậy. Nhưng nó lại mang theo sự tuyệt vọng khắc cốt không nói ra được. Trần Tấn Nhiên lắp bắp không nói được câu gì, thế nhưng ở trước ánh mắt của cô như vậy, anh cũng buộc phải xoay người, từng bước, từng bước đi ra khỏi gian phòng.



Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại. Sức lực trong cơ thể của Ương Ương cũng tựa như đã bị tiêu tán hết. Cô chậm rãi buông thóng hai cánh tay xuống dưới, cả người mệt mỏi ngồi co quắp ở trên giường.



Sự tranh cãi này nhất thời ai chiếm được vị trí thượng phong thì sẽ thế nào… Cô đã sớm thua rồi, ngay cả một chút xíu bạc lẻ (*) cũng không có nữa.



(*) Nguyên văn: trù mã (筹码): Dịch nghĩa: lợi thế; thẻ đánh bạc; je-ton tính điểm; đồng xu; tiền bạc và séc phiếu thay tiền; tiền bạc và séc phiếu thay tiền.



Cả một đêm dài, từ buổi lễ kết hôn đã lâu cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên, Ương Ương đã ngủ ở phòng ngủ chính, mà anh lại hạ mình, ngủ ở trong phòng dành cho khách.



Hai phòng cách nhau một cái vách tường, nhưng cả hai đều không hề hay biết, đối phương của mình cũng trằn trọc trở mình, không sao ngủ được.



Đợi đến sáng sớm hôm sau, khi rời giường, xuống lầu, Ương Ương đã mang đôi mắt của gấu mèo. Thím Lý làm xong bữa ăn sáng, hai người yên lặng ngồi đối diện, không nói tiếng nào ăn.



(*) Gấu mèo còn gọi là gấu trúc, là loại động vật quý hiếm, cần được bảo tồn của Trung Quốc. Đây là câu so sánh có tính thậm xưng. Đặc điểm dễ nhận là xung quanh tròng mắt sẽ bị quầng thâm do bị mất ngủ.



Ăn xong bữa ăn sáng, Trần Tấn Nhiên đi làm, Ương Ương cũng ra cửa.



"Nhớ xin nghỉ buổi chiều, chuyến bay của ba ba đến đây lúc ba giờ." Trần Tấn Nhiên đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói một câu. Anh nói với cô tựa như đang cầu xin vậy.



Ương Ương miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thấy một đôi con ngươi trong veo. Hàng lông mi của anh thật dài hơi chớp chớp một chút. Bởi vì cô buồn ngủ, hoặc là một chút chuyện gì đó mà cô chưa nghĩ tới. Trong con ngươi của anh tựa như hàm chứa hơi nước, giống như là một thiếu niên u mê hồ đồ, mang theo một chút sợ hãi mềm mại.