Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 42 : Cùng ở một phòng
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
Loáng thoáng, nghe thấy có tiếng động cơ của xe nhưng anh cũng không hề mở mắt.
Cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe vang lên “pim pim” mấy tiếng, anh mới mệt mỏi mở cặp mắt buồn ngủ ra. Từ bên sườn chiếc xe QQ nho nhỏ màu đỏ dễ thương đang an tĩnh nằm nổi bật trên lớp tuyết đọng màu trắng kia, anh nhìn thấy gương mặt đầy nghiêm túc của Ương Ương được bọc kín trong chiếc áo bông thật dầy, khóe môi của anh bất giác hẻ nở một nụ cười mệt mỏi…
"Này, anh chưa chết đấy chứ!" Dieenndkdan/leeequhydonnn, Cô đi đến bên cạnh, thô lỗ đẩy anh một cái, thế nhưng anh lại nỗ lực nhìn lại cô khẽ cười một tiếng: "Chưa chết đâu!"
Ương Ương liền giật mình, nhìn lên gương mặt kia. Trên hàng lông mày và lông mi của anh đều có các bông tuyết trắng xóa, đôi môi bị đông lạnh đã trắng bệch, nơi đáy mắt cũng sáng rực lên thứ ánh sáng rực rỡ.
"Anh là người ngu sao, trời lạnh như thế này ngồi đây nếu như bị trúng gió thì biết làm sao đây? Trong người đã có bệnh mà còn chạy loạn ở bên ngoài làm cái gì chứ, đêm hôm khuya khoắt mà còn gây nhũng nhiễu, không để cho người khác được yên ổn!" Cô vừa nói ra những lời oán giận đầy độc ác, vừa kéo anh, "Đi lên xe! Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp 7 tầng, anh nằm phơi thây ở đầu đường đối với tôi cũng không phải là điều gì tốt đẹp!"
Cơn sốt làm cho cả người anh đã không còn chút sức lực, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng lên, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), thân thể nặng nề giống như một tòa núi nhỏ, sức nặng cơ thể anh dồn hết lên trên bờ vai của Ương Ương. Cô không khỏi cau mày: "Nặng chết người, nặng chết đi được!"
Trần Tấn Nhiên liền cười, lộ ra hàm răng trắng lóa: "Vậy thì em đừng đỡ tôi nữa, để tự tôi đi một mình vậy!"
Ương Ương liếc nhìn anh một cái, liền buông tay ra, cả người anh lập tức liền xụi lơ ngã xuống dưới đất, nhưng rồi anh vẫn nỗ lực chống đỡ, lảo đảo dịch từng bước một ở trong lớp tuyết thật sâu tuyết. Ương Ương thở dài một tiếng, không khỏi lắc đầu một cái: "Anh hãy thành thật một chút đi!"
Thân thể nho nhỏ của cô dùng hết sức để đỡ lấy anh, cuối cùng cô cũng vừa đỡ vừa lôi kéo được anh đến bên chiếc xe. Sau khi nhét thân thể cao lớn ngang tàng của Trần Tấn Nhiên vào chiếc ghế sau của xe, Ương Ương lấy một chiếc thảm nhỏ in hình Gấu Winnie the Pooh vứt lên trên người của anh. Nhìn thấy anh bệnh tới mức bộ dạng co rút lại như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn là đành mở mở chiếc thảm nhỏ ra, cẩn thận đắp lên người cho anh.
"Cảm ơn..."
Ương Ương vừa nói vừa đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, kéo chiếc ngăn kéo ra, lấy một bộ mới chăn ga gối mới ra ngoài, nhìn thấy Trần Tấn Nhiên vẫn còn đứng ở ngoài cửa, không khỏi lườm anh một cái: "Còn đứng sừng sững ở chỗ này làm gì đây? Người sao mà giống như cái cột điện vậy, vướng tay chướng mắt!"
Ôm chăn ga gối đầu, Ương Ương hùng dũng oai vệ đi qua bên cạnh anh, thuận thế đẩy anh đi tới phòng ngủ, từ trong miệng xuất hai chữ giòn tan: "Ngủ đi!"
Không tới một phút sau, đèn điện nơi phòng khách liền được tắt đi, tiếng hít thở dần dần bình thường trở lại.
Trần Tấn Nhiên ngồi lên trên bên mép của chiếc giường nhỏ. Nhớ đến lúc nãy cô vừa mới nói liên hồi kỳ trận, nhg lời gì đó,anh không khỏi lắc đầu thở dài. Cô nhóc này tính khí thật sự càng ngày càng tệ rồi. Nhớ ngày đó bọn họ mới vừa kết hôn, khi ấy, người nào đó vẫn còn là một cô nhóc thanh thuần biết bao. Nhưng mà hiện tại...
Trần Tấn Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kéo chăn nằm xuống. Chiếc gối đầu của cô thật là mềm. Phía trên gối vẫn còn thoang thoảng mùi hương thơm như nước trái cây riêng có của cô. Người Trần Tấn Nhiên bị sốt cao, thật sự thấy không chút thoải mái. Giờ phút này khi ngửi thấy mùi thơm này, trên người anh lại càng thêm khó chịu, trằn trọc hồi lâu, cổ họng của anh cũng bắt đầu đau. Anh giùng giằng muốn ngồi dậy đi rót một chén nước uống, lại chỉ cảm thấy trước mắt mình là một cảnh trời đất xoay tròn hỗn loạn...
Ổn định lại tinh thần một lúc thật lâu rồi mới xuống giường, đi đôi dép vào, lặng lẽ đi ra ngoài, khẽ vặn tay cầm cửa mở cửa phòng. Anh liền thấy trong màn đêm đen đặc kia có một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ rõ vẻ tức giận, bị lộ ra bên ngoài một chiếc ở chăn bông, thứ ánh lộng lẫy như ngọc kia nhìn khiến người ta phải chói mắt.
Ngoài cửa sổ tuyết đọng lập tức chiếu ra ánh sáng, anh không dám mở đèn, sợ quấy nhiễu đến cô, ánh mắt anh dần dần thích ứng với thứ ánh sáng ảm đạm được phản chiếu. Sau đó anh liền lục lọi đi tìm chiếc bình đun nước đặt ở bên cạnh đó. Anh mở ra hộc tủ, ở trong bóng tối lục lọi tìm một cái ly. Nhưng bởi vì bị sốt cao đến không còn sức lực nữa, tay anh run lên một cái. Cái ly nhanh như chớp liền lăn ra ở trên mặt đất...
Trần Tấn Nhiên sợ hết hồn, luống cuống tay chân đi nhặt cái ly. Lúc này Ương Ương cũng đã tỉnh ngủ, khẽ dụi mắt ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh: "Trần Tấn Nhiên?"
Trong giọng nói của Ương Ương vẫn còn mang theo hơi thở vừa lười nhác, vừa ngọt ngào mềm mại, Trần Tấn Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu đã có chút lay động, không khỏi cứ đứng sững sờ ở nguyên chỗ đó: "Vâng, là tôi..."