Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 45 : Kỹ thuật hôn cao siêu

Ngày đăng: 15:18 18/04/20


Trần Tấn Nhiên hôn cô từ giữa mi tâm hơi cau lại cho đến cái sống mũi rất thanh tú, rồi đến... cái miệng nhỏ nhắn khiến anh nhìn mà sớm nhớ chiều mong kia.



Ba năm rồi! Đáng chết, thế nào mà cô gái nhỏ này vẫn cứ vững vàng chiếm cứ lấy trái tim của anh như vậy chứ! Anh thực sự cũng không sao hiểu nổi, Dieenndkdan/leeequhydonnn vì sao Ương Ương lại có một ma lực lớn như vậy, cứ từng chút từng chút, thấm ướt dần cả trái tim của anh, làm cho trái tim của anh đã không còn thể nào chứa nổi bất cứ một người nào khác nữa.



Nụ hôn của anh càng ngày càng thêm nóng bỏng. Đôi môi nóng bỏng của anh in dấu trên da thịt của cô, cứ trằn trọc trong khi hôn hít. Ương Ương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, lo sợ nghi hoặc mở mắt ra. Cô có chút ngơ ngác nhìn anh,  nhìn dung nhan tuấn dật đang phóng đại ở trước mắt cô: "Trần Tấn Nhiên?"



Ương Ương nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng mơ hồ không rõ, sau đó liền bắt đầu dồn lực ra sức đẩy anh: "Anh làm gì thế hả, anh buông tôi ra..."



Thế nhưng Trần Tấn Nhiên lại không chịu buông tay. Anh trở tay đẩy cô, đặt cả người cô lên trên vách tường, một tay chế trụ cái cằm của cô, đặt xuống miệng cô một nụ hôn sâu hơn. Trong miệng Ương Ương hàm chứa mùi vị cay cay nhàn nhạt, lại có cả hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về của cô, càng làm cho Trần Tấn Nhiên không muốn chỉ hôn lướt qua như vậy rồi dừng lại...



Ương Ương bị kỹ thuật hôn cao siêu của anh hôn đến choáng váng đầu óc, mắt mũi hoa lên, thân thể không ngừng tuột xuống. Nếu như không phải anh đang đỡ lấy cô, một bàn tay khác đang ôm dính vào ngang lưng của cô đè lại, nói không chừng Ương Ương đã sớm xụi lơ xuống ở trên mặt đất...



Ương Ương đã sắp không thể nào hít thở nổi. Hơn nữa trong đầu cô hiện giờ vẫn có một nỗi đau nhức âm ỉ.  Cô dùng sức nện vào người anh, nhưng những cú đấm của cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Trần Tấn Nhiên hôn môi của cô đến sưng đỏ, lúc ấy anh mới thở hổn hển buông cô ra vẻ đầy lưu luyến...



Anh thật sự sợ mình sẽ không thể khống chế được bản thân, không thể khống chế được mà muốn cô!



"Khốn kiếp!" Bộ dạng mơ mơ màng màng của cô thật là dễ thương. Ương Ương quệt mạnh cái miệng nhỏ nhắn của mình một cái, tức giận mắng Trần Tấn Nhiên. Vừa nghĩ muốn tránh thoát từ trong ngực anh ra,  nhưng thân thể của cô cũng không còn chút sức lực nào. Cả hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã nhào xuống trên mặt đất...



Trần Tấn Nhiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, cười dài trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ kia lộ rõ nụ cười dài: "Lấy chìa khóa ra đi!"




"Đúng." Từ giữa cặp môi mỏng của anh chậm rãi khạc ra một chữ, tiếp đó anh chợt nghiêng người xuống, hung hăng hôn lên đôi môi của cô: "Anh dứt khoát không chịu buông tay! Tống Ương Ương, em đừng có mà giả bộ, bày ra cái bộ dạng như không có gì với anh. Trước kia em đãi yêu thích anh, hiện tại anh nhất định sẽ làm sống lại tình yêu của em với anh lần nữa!"



"Không thể nào!" Ương Ương lạnh lùng mở miệng nói. Nhưng cô lại cảm giác có một sự sợ hãi vô biên đang cuốn tới. Cô ra sức giãy giụa, khi bàn tay của anh lúc này đã bắt đầu thăm dò vào bên trong áo của cô, hung hăng lấn tới, chiếm hữu nơi da thịt mềm mại đầy đặn của cô...



Ương Ương chợt cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh. Trong đầu cô lúc này giống như bị sấm sét đánh trúng vào vậy, nổ ầm lên một tiếng vâng động. Hai mắt Ương Ương trợn to vì quá kinh ngạc! Cô đang làm gì vậy, tại sao cô lại có thể cho phép anh làm ra cái chuyện như vậy?



Từ trong tròng mắt, dòng nước mắt lại chợt lăn ra ngoài. Bọn họ đã ly hôn rồi! Đã sớm ly hôn rồi!



Ở một khắc đứa con của cô bị chết kia, tất cả sự yêu thích trong cô đối với anh cũng đã tan thành mây khói. Cả đời này cô sẽ không bao giờ nghĩ muốn có điều gì liên quan với anh nữa, cô cũng không muốn còn phải nhìn thấy anh, cũng không muốn...



Lưu giữ lại cho anh một vị trí nào đó ở trong lòng mình nữa.



"Trần Tấn Nhiên, anh đừng để cho tôi thấy chán ghét anh thêm nữa..."



"Chẳng phải là em đã chán ghét anh rồi đó sao?" Trần Tấn Nhiên cười lạnh. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã kéo chiếc quần của cô ra. Nơi đáy mắt của anh hơi có chút phiếm hồng, nghĩ đến hiện tại cô bắt đầu sống lẫn lộn cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, thì lửa giận trong anh bỗng bốc cao lên, có chút  không nói ra được!



"Vậy thì anh cũng không quan tâm, cứ để cho em cảm thấy chán ghét anh hơn nữa. Tống Ương Ương, anh muốn em! Từ tối nay trở đi, em hãy xác định rằng, anh sẽ dọn đến sống ở nơi này!"