Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 59 : Ương Ương mang thai

Ngày đăng: 15:18 18/04/20


Khi quán cà phê đến giờ đóng cửa, Ương Ương bảo những nhân viên phục vụ tan việc trước, cô ở lại tính toán sổ sách một chút sau đó mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đóng cửa…



Vừa mới khóa cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, chợt Ương Ương cảm thấy trong dạ dày cứ cuồn cuộn lên từng hồi. Nhất thời không nhịn được, Ương Ương liền khom lưng xuống ói ra ở ven đường. Cô cứ nôn ọe mãi cho đến khi mọi thứ trong dạ dày đã tuôn sạch sẽ ra ngoài, lúc này cô mới cảm thấy trong người dễ chịu hơn một chút.



Ương Ương đi súc miệng, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn sau đó cô đi lấy xe. Tính ra trong tuần này, đây là lần thứ ba cô bị nôn mửa như vậy. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, liền cho xe dừng lại ở ven đường trước cửa một tiệm thuốc. Cô đi vào tiệm thuốc mua một hộp que thử thai.



Từ phòng rửa tay bước ra ngoài, sắc mặt Ương Ương tái nhợt, nhìn có chút dọa người.



Trên que thử thai sớm hiện rõ ràng hai vạch màu hồng, báo hiệu cho cô biết, cô đã mang thai.



Cô, Tống Ương Ương của ngày hôm nay, đã sớm không còn là một cô gái nhỏ ngốc nghếch, Dieenndkdan/leeequhydonnn đơn thuần của ba năm trước đây nữa. Sống cuộc sống một mình, một người dốc sức để làm việc, đó là phương thức làm cho người ta trở nên trưởng thành và chín chắn nhanh nhất.



Ương Ương ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, cầm chiếc điều khiển ti vi trong tay, cô không ngừng đổi đi đổi lại các chương trình ti vi. Nhưng cô lại cũng không để để mắt tới bất kỳ một chương trình nào. Trần Tấn Nhiên chết tiệt kia, trước khi bỏ đi, anh ta đã kịp để lại cho cô một vấn đề nan giải lớn như vậy.  



Lại muốn trách chính bản thân mình, tại sao lúc đó trong lòng cô lại nghĩ số mình vốn luôn may mắn, cho nên mới không để ý, không chịu đi mua thuốc tránh thai hiệu quả nhanh! Cũng tại bởi cô đã xem tin tức trên internet, sau đó làm cô bị dọa sợ vì thấy khuyến cáo, cái gì mà không nên uống thuốc tránh thai hiệu quả nhanh, bởi tác dụng phụ của loại thuốc này, dễ làm cho người ta có thai ngoài tử cung, khiến cô thật sự không dám uống nữa, còn nghĩ rằng mình sẽ không thể xui xẻo như vậy! Nhưng không ngờ…



Ương Ương thở dài một hơi, ngả người ra, nhào vào trên ghế sa lon. Tính ra, Trần Tấn Nhiên đã biệt vô âm tín được hai tháng rồi. Cũng tại thần kinh của cô không ổn định, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comnếu như không phải tuần lễ này cô bắt đầu bị nôn mửa, thì cô cũng chưa ý thức được ngày nghỉ lễ của mình chưa thấy tới, nguyên nhân là bởi vì cô đã mang thai!
Thím Lý vẫn còn đang ở đó mà kể lể lải nhải nói một thôi một hồi, đầu kia tiếng khóc của Ương Ương cũng càng ngày càng lớn hơn. Thím Lý luống cuống tay chân, cuống quít mở miengj khuyên lơn: "Thiếu phu nhân, ngài cũng đừng quá khó chịu, theo như tôi biết, bây giờ thiếu gia vẫn còn chưa có kết hôn đâu. Nếu như ngài chịu khó đi gặp thiếu gia dùng thái độ mềm dẻo, nói vài lời dễ nghe, không chừng còn có thể thương lượng lại được. Dù sao thì thiếu gia cũng để ý đến cô như vậy, sao có thể nói quên thì quên luôn đây?"



Ương Ương nghe thấy thím Lý nói như vậy, dứt khoát khóc hu hu thật to, bảo cô phải chạy đến gặp anh để thần phục nhận sai ư? Nói gì vậy, cô cầu xin cái gì chứ, cầu xin cái gã Trần Tấn Nhiên chết tiệt khốn kiếp kia sao, nói anh không nên kết hôn, anh không thể kết hôn cùng với người khác, vì tôi đang mang thai con của anh, anh phải chịu trách nhiệm sao?



Cho dù  là có đánh chết cô, cô cũng không thể làm được!



"Thím Lý, thím cứ đi nói cho Trần Tấn Nhiên biết, anh muốn kết hôn thì cứ việc kết hôn đi! Anh yêu thương muốn cưới người nào thì cứ việc yêu thương cưới người ấy đi! Tôi, Tống Ương Ương này, cho dù chỉ có một mình, cũng có thể tự mình nuôi dạy con trưởng thành được!"



Giữa lúc cơn tức giận của Ương Ương bốc cao đến mười phần, nói tới chỗ này, thì “rụp” một cái, cô cúp luôn điện thoại, sau đó lập tức đi rút sạch dây điện thoại cố định.



Lau sạch nước mắt, Ương Ương xòe bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên trên bụng mình từng cái từng cái, trong giọng nói mang theo vẻ dí dỏm giống như một đứa trẻ, lại mang theo vẻ quyết tuyệt, được ăn cả ngã về không: "Bảo bối của mẹ, con lại được chạy trốn cùng với mẹ rồi nhé. Chỉ là lần này, chúng ta không cần phải ẩn núp tránh né ba ba của con. Lần này, hai mẹ con chúng ta phải khảo nghiệm tình cảm của ba ba con, khảo nghiệm thử xem, liệu rốt cuộc ba ba của con có phải là một người đàn ông có lòng trách nhiệm hay không, thử xem đến cùng ba ba của con có phải là một người cha đủ tiêu chuẩn hay không, rốt cuộc có xứng làm chồng của mẹ, làm cha của bảo bối hay không!"



Ương Ương đã xác định được chủ ý, lập tức bấm số điện thoại trong quán cà phê, dặn dò mấy người bọn họ, nói mình phải đi ra nước ngoài để du lịch một khoảng thời gian. Ít nhất là cô sẽ đi một tháng, trong vòng một tháng này, quán cà phê sẽ do mấy người Tiểu Vương Tiểu La bọn họ quản lý. Ngay sau đó Ương Ương bắt đầu đi nhanh chóng đi sắp xếp hành lý, thu thập mấy thứ đồ dùng cần thiết cho bản thân, lấy chi phiếu mang đi, sau đó cô lập tức đi ra khỏi cửa.



Ương Ương thuê xe trực tiếp đi ra sân bay. Suy nghĩ một chút, cô liền mua đi vé máy bay đi Thanh Đảo. Nhà mẹ cô ở Hàng Châu, Trần Tấn Nhiên ở Bắc Kinh, cả hai địa phương này cô đều không thể đi đén được. Ương Ương muốn đi ngắm biển, đây là một mơ ước của cô đã có từ rất thật lâu rồi. Rốt cuộc, lần này cô đã có thể hoàn thành viên mãn mộng ước của mình rồi!