Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 61 : Ba người phụ nữ cùng đến Thanh Đảo
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
Hiện tại Ương Ương đã mất tích, nếu như cô tức giận, hoặc là vì quá thương tâm, lại nghĩ quẩn đến bênh viện để phá thai, hủy đứa bé của bọn họ đi, vậy thì anh có khóc cũng không còn nước mắt để mà khóc nữa!
Trần Tấn Nhiên tìm đến quán cà phê của Ương Ương. Anh hy vọng có thể tìm ra được manh mối nào đó của cô.
"Dạ, vào ngày hôm qua, đột nhiên bà chủ nói muốn đi ra ngoài để giải một chút, dieendaanleequuydonn, vì vậy đã giao lại quán cà phê cho mấy người chúng tôi tạm thời trông nom một khoảng thời gian."
Cô gái nhân viên phục vụ bị dáng vẻ của Trần Tấn Nhiên dọa sợ, ngoan ngoãn đáp lại.
"Cô ấy có nói đi bao lâu sẽ trở lại không?" Trần Tấn Nhiên chợt tiếp tục hỏi. Hai bàn tay vô ý thức nắm chặt lại thành quả đấm lại càng siết chặt hơn nữa! Nhất định là cô đang cực kỳ tức giận! Nhất định là như thế!
“Bà chủ nói là ít nhất cũng phải một tháng, cũng có khi là hai tháng…”
Mi tâm Trần Tấn Nhiên như xoắn lại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nhíu thật chặt. Anh tuyệt đối không thể nào chờ đợi được một tháng, cho dù là một ngày, anh cũng không thể nào chờ đợi được. Anh phải tìm cho được bà xã của mình, hơn nữa, anh còn phải đưa được tất cả vợ con của mình trở về nhà bình yên!
"Mấy người có biết cô ấy đã đi nơi nào hay không?"
Trần Tấn Nhiên ép hỏi, mấy cô gái nhân viên phục vụ sợ hãi lắc đầu: "Bà chủ không nói đi đâu."
Trần Tấn Nhiên nện một quyền nặng nề lên trên mặt bàn. Hừ! Cô không nói địa điểm, dinendian.lơqid]on tưởng rằng anh sẽ không thể tìm được người hay sao? Cô nhóc Tống Ương Ương này, làm sao có thể lại ngốc nghếch đến thế kia chứ! Em bỏ đi, rời xa anh như vậy, em sẽ sống như thế nào đây?
Trần Tấn Nhiên xoay người rời khỏi quán cà phê, cho xe chạy thẳng tới sân bay. Việc điều tra tin tức của Ương Ương đối với anh dễ dàng chẳng khác gì gọi một đĩa đồ ăn. Anh chỉ cần biết được cô đã đi nơi nào, thì phạm vi tìm kiếm lập tức được thu gọn lại, thử xem cô chạy đâu cho thoát!
Bội Nghi ôm Nữu Nữu đi xuống cầu thang, thời điểm gần đi xuống hết cầu thang, bước chân của cô chợt thoáng hơi ngập ngừng. Cô lại cảm thấy mình thật là may mắn, may mắn là vì cô đã không gọi điện thoại báo trước cho ba mẹ, nói cô sắp về nhà. Nếu như bây giờ cô trở về nhà trong tình trạng như thế này, chẳng phải cô sẽ khiến cho ba mẹ thêm đau lòng hay sao?
Bội Nghi ôm Nữu Nữu đi xuống cầu thang, thời điểm gần đi xuống hết cầu thang, bước chân của cô chợt có chút lưỡng lự. Cô lại cảm thấy mình thật là may mắn, may mắn là vì cô đã không gọi điện thoại trước cho ba mẹ, nói cô sắp về nhà. Nếu như bây giờ cô trở về nhà trong tình trạng như thế này, chẳng phải cô sẽ khiến cho ba mẹ thêm đau lòng hay sao?
Bội Nghi ôm Nữu Nữu ngồi ở khu nghỉ ngơi trong sân bay. Nữu Nữu mở tròn hai mắt nhìn mẹ: "Mẹ à, mẹ lại đang nhớ cái gì vậy?"
"Bảo bối, bây giờ con muốn đi đến nơi nào để chơi đùa nhất?"
Bội Nghi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, nhẹ giọng hỏi.
Nữu Nữu mở to đôi con ngươi xinh đẹp, hai bàn tay bé nhỏ quơ múa lên cực kỳ sung sướng, miệng kêu lên vui vẻ: "Đi nhặt vỏ ốc, nhặt vỏ ốc… Bờ biển, bờ biển chơi cá cá…"
Cách nói chuyện của Nữu Nữu còn chưa được lưu loát, nhưng Bội Nghi vẫn có thể hiểu được rõ ràng ý định của con gái mình. Nữu Nữu muốn đi tới nơi có bờ biển để bơi lội, nhặt vỏ ốc.
"Vậy bây giờ mẹ dẫn con đi đến nơi có bờ biển để chơi nhé, có được hay không?"
Bội Nghi ôm Nữu Nữu đứng lên xem bảng thông báo giờ giấc của các chuyến bay. Cô nhìn thấy ở trên bảng thông báo có chuyến bay đi Thanh Đảo sẽ cất cánh sau một giờ nữa. Bội Nghi đi lại quầy bán vé mua vé máy bay, ôm Nữu Nữu đi vào trong phòng chờ, chờ đợi đến giờ máy bay cất cánh.
*************************
(*) Thanh Đảo: Là một thành phố thanh lịch bên bờ biển mang phong cách Châu Âu, nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng 10.654 km², dân số xấp xỉ 7,5 triệu người. Thanh Đảo được mệnh danh là “Thụy Sĩ của Trung Quốc” với nhiều nét văn hóa và kiến trúc tương đồng với các thành phố của Đức. Quá trình đô thị hóa đã thay đổi đường chân trời của Thanh Đảo nhưng thành phố vẫn giữ được nét đặc trưng của một cảng biển với những đoàn thuyền nối nhau, bãi biển đẹp và những món hải sản tươi ngon.