Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 66 : Thế nào là tình yêu thuần túy
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
"Ương Ương…" Trần Tấn Nhiên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Ương Ương, nhưng mà, cô vẫn không hề có một chút lưu luyến nào, trở tay khóa luôn cửa phòng ngủ lại.
Trần Tấn Nhiên đứng ở trong phòng khách của căn hộ nho nhỏ kia, suy nghĩ miên man. Trong tâm trí của anh hiện giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: anh nên làm thế nào mới phải? Quả thật càng ngày anh càng cảm thấy mình bất lực, cảm giác mình không cách nào nắm chặt được cô.
Anh hi vọng đứa bé này được an an toàn toàn sinh ra trên đời, hi vọng diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Ương Ương sẽ không còn một chút xíu vướng bận nào nữa, để cho tình cảm giữa hai người bọn họ có thể cứu vãn lại được.
"Dì Thu, tại sao mẹ cháu vẫn còn chưa tới đón cháu vậy?" Sau khi Nữu Nữu ở lại Thanh Đảo thêm vài ngày nữa, bao nhiêu món đồ chơi xinh đẹp, bao nhiêu đồ ăn ngon, bao nhiêu phong cảnh mỹ lệ, đều không thể thu hút được sự chú ý của cô bé nữa. Nữu Nữu bắt đầu cảm thấy phiền não, cứ đứng một mình ôm con búp bê vải đứng ở trên ban công chờ đợi suốt nửa ngày. Ký Thu không có cách nào, đành phải nhờ Ương Ương đi dỗ dành, mới bắt đầu còn có hiệu quả một chút, nhưng đến cuối cùng, ngay cả Ương Ương có dỗ dành cô bé thế nào đi nữa, Nữu Nữu cũng không hề quan tâm.
Ương Ương không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đành gọi điện thoại cho Bội Nghi. Từ mấy câu ít ỏi nghe được trong cuộc trò chuyện, Ương Ương biết được hiện giờ Bội Nghi và Tần Thiếu Dương đã trở nên hòa thuận với nhau rất tốt.
Ương Ương cảm thấy cao hứng, nhưng đồng thời tự đáy lòng mình, cô cũng cảm thấy có chút khuấy động nho nhỏ. Nếu như chỉ có một mình cô, thì trải qua cuộc sống như thế nào cũng được. Nhưng mà hiện tại cô đã có cục cưng trong bụng rồi, thật sự cô muốn bé cưng của mình cũng sẽ phải sống trong một gia đình của một người mẹ đơn thân hay sao? Hay là cô sẽ tìm thêm một người đàn ông, để cho người đàn ông kia sẽ chăm sóc bé cưng của cô, giống như là chăm sóc con trai ruột của người ấy hay sao?
Lại nói, có đúng là cô thật sự không còn có một chút tình cảm nào đối với Trần Tấn Nhiên nữa hay không?
"Tuân theo trái tim của mình ư?" Ký Thu lẩm bẩm khẽ nói, ánh mắt chậm rãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trái tim của cô ư, tất nhiên là cô hi vọng sẽ đợi được anh, đợi đến lúc trong lòng của anh có cô.
Tuân theo trái tim của mình? Ương Ương đang ngồi bất động ở chỗ đó cũng có chút trố mắt ra nhìn lại Bội Nghi. Trái tim của cô, cô chưa từng bao giờ tự hỏi trái tim của mình nghĩ thế nào, cũng chưa từng cẩn thận hỏi lại trái tim của chính mình một lần nào! Ngày trước, khi ly hôn, cô lựa chọn sự tránh né! Trần Tấn Nhiên dây dưa, cô lại lựa chọn tránh né và cự tuyệt, hết lần này tới lần khác, cứ thế lặp lại không ngừng. Hiện tại cô chợt như tỉnh ra, suốt cả quá trình như vậy, ban đầu cô vào ở trong tình thế anh như vậy, thế nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy thật sự chán ghét và nhàm chán. Đến bây giờ nghĩ lại, thực sự là sau này mỗi một lần anh tới dây dưa với cô, thật ra thì cô đều cảm thấy âm thầm vui vẻ không dứt. Cho nên cô mới có thể không nể mặt hành hạ anh, cự tuyệt anh như vậy. Chẳng qua là bởi vì trong lòng cô biết, Trần Tấn Nhiên sẽ không chịu buông tay với mình.
Anh thật sự sẽ không chịu buông tay với cô sao?
Bất tri bất giác khóe môi Ương Ương liền cong lên, tự đáy lòng cô cảm thấy ngọt ngào như được rót mật.
Ký Thu nhìn thấy Ương Ương cười như vậy, lại liên tưởng đến mấy ngày qua, bất kể như thế nào, Trần Tấn Nhiên cũng đều chăm sóc cho Ương Ương cực kỳ chu đáo. Anh gần như đã dọn cả thuốc bổ trong siêu thị về trong nhà, trong lòng Ký Thu không khỏi cảm thấy vô cùng chua xót. Cô cũng mang thai giống như Ương Ương, nhưng mà Tư Dận…
Có lẽ anh sẽ vĩnh viến không bao giờ biết được điều này, có lẽ, nếu như anh biết, cũng sẽ chỉ tạo thêm một sự phiền phức cho anh mà thôi.
Ký Thu cúi đầu cười khổ, nước mắt cũng đã mờ mịt trong tròng mắt của cô.