Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 691 : Khảo nghiệm tình yêu
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
Lúc này Tư Dận đang đứng ở đầu đường vẻ đầy băn khoăn. Ở trong đầu anh giờ đây có cảm giác thật mờ mịt khó tả, khi nhìn thấy Ký Thu, anh nên nói cái gì? Nên làm cái gì mới phải?
Trong khoảng thời gian ngắn, trên gương mặt đẹp trai của anh có chút ủ dột, buồn bực. Nói đúng hơn là bởi vì anh vẫn có chút do dự, cho tới bây giờ anh cảm thấy bản thân mình vẫn có chút mơ hồ đối với này phần tình cảm này!, Có đúng là anh đã thật sự yêu Ký Thu không? Hay là, anh vẫn chỉ coi cô là một người thế thân mà không biết?
Nhưng mà, Tư Dận dám cam đoan, bây giờ tình cảm của anh đối với Ương Ương đã không còn giống như thủa ban đầu nữa. Ngày trước anh coi Ký Thu chỉ là một hình tượng thế thân của Ương Ương, chỉ có điều, phải chăng hiện giờ cái hình tượng thế thân đó đã bị đảo ngược rồi sao?
Tư Dận vẫn còn đang trong lúc giằng co bởi mâu thuẫn trong đầu, chợt tiếng chuông điện thoại di động trong túi vang lên ong ong. Tư Dận lấy điện thoại ra, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn lại nhìn thấy một mã số điện thoại xa lạ, anh đang muốn nhấn cắt bỏ, lại sực nghĩ tới đêm đó Ương Ương cũng là dùng một số điện thoại xa lạ để gọi cho anh. Có khi, lần này là của Ký Thu cũng nên…
Trong lòng anh chợt dâng lên tới một hồi kích động, anh cuống quít nhấn phím nghe: “A lô! Có phải là Ký Thu không?"
"Xin chào ngài, chúng tôi là nhân viên của bệnh viện nhân ái, xin hỏi, ngài có phải là người thân của Tống Ương Ương và Trình Ký Thu không vậy?"
Một giọng nó ôn hòa lễ phép vang lên. Trong nháy mắt, Tư Dận cảm thấy da đầu mình như bị tê dại đi. Anh giật mình, nhìn lên bầu trời bao la trong trẻo một màu xanh lam, sững sờ một lúc, cổ họng của anh như bị nghẹn lại, không thốt nổi một câu nói đều nói ra ngoài.
"A lô, a lô… tiên sinh, tiên sinh?"
Tư Dận chợt giật mình tỉnh lại, cuống quít gật đầu, bỗng sực nhớ ra, ở đầu điện thoại bên kia khôngthể nhìn thấy được động tác của anh, nên anh đáp lại một câu, giọng đã khàn đi: "Dạ đúng rồi, tôi là người thân của Tống Ương Ương và Trình Ký Thu! Xin hỏi, hai người bọn họ hiện nay thế nào?"
"Anh là người nhà của Tống Ương Ương phải không?" Khi Trần Tấn Nhiên vừa đi qua, lập tức có một nhân viên y tá ra đón, mặt mũi vẻ vô cùng lo lắng, nhìn anh rồi hỏi lại một câu.
"Đúng vậy, tôi là người nhà của cô ấy." Trần Tấn Nhiên mở miệng nói một cách máy móc. Thật sự anh không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy thương xót của nhân viên y tá kia.
"Phu nhân của ngài ra khỏi nhà một chút thì bị gặp tai nạn xe cộ, hiện tại không có gì đáng ngại, chỉ là…"
Nhân viên y tá kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô len lén giương mắt lên nhìn anh, lại nhìn thấy anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong con ngươi chợt sáng rực lên thứ ánh sáng rạng rỡ: "Cô nói cái gì? Ương Ương không bị sao có phải không, cô ấy không bị việc gì có đúng hay không?"
Nhân viên y tá sợ hết hồn, cuống quít ra sức gật đầu: "Đúng như vậy, phu nhân của ngài không có việc gì, chỉ bị kinh sợ một chút thôi! Nhưng mà, nhưng mà… quá đáng tiếc chính là…"
"Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!" Trần Tấn Nhiên liền chắp hai tay trước ngực, luôn mồm mở miệng nói câu cám ơn trời đất.
Nhân viên y tá nhìn thấy bộ dạng kia của anh, muốn bật cười, nhưng lại vẫn cố nén, có chút thương cảm, mở miệng nói: "Nhưng mà, con của hai người thì không giữ được rồi…"
Trần Tấn Nhiên thoáng kinh ngạc một chút, chợt anh khôi phục lại bình tĩnh, rất nhanh. Anh cất bước đi lên phía trước, tiến nhanh đến phòng bệnh của Ương Ương: "Không có chuyện gì rồi, thật may mắn chỉ cần cô ấy con sống khỏe mạnh, về sau này tôi và cô ấy vẫn còn có đứa bé khác!"