Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 72 : Ngoại truyện về Tần Thiều Dương và Sầm Bội Nghi - Bà xã, anh nhớ em lắm!
Ngày đăng: 15:18 18/04/20
Một ngày nào đó Trần Tấn Nhiên gọi điện cho Tần Thiếu Dương rủ đi uống rượu. Từ ngày ly hôn với Bội Nghi, ngoài những lúc phải đi giải quyết công việc của bang hội, Tần Thiếu Dương cả ngày chỉ chìm trong men rượu. Trong lòng Trần Tấn Nhiên cũng đang chất chứa tâm tư, không biết đến khi nào thì anh mới đưa được cô vợ nhỏ của mình trở về nhà đây. Ba năm trôi qua, một khoảng thời gian đủ để anh có thể nhìn rõ được tình cảm của mình. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Chỉ là khi Ương Ương còn ở bên mình, anh đã không biết giữ gìn…
Trần Tấn Nhiên nhìn bộ dạng Tần Thiếu Dương uống rượu như vậy, cũng không khỏi phải thở dài một tiếng: "Trong lòng cậu nhất định rất đau khổ."
Trên gương mặt tuấn dật của Tần Thiếu Dương hiện lên một ý cười tràn đầy sự giễu cợt: "Tôi có đau khổ hơn nữa, làm sao có thể so sánh được với những khổ sở mà Bội Nghi đã phải trải qua? Chúng tôi vừa mới kết hôn, tôi liền bắt đầu bao nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bội Nghi không hề tìm tôi khóc rống, nhưng mà tôi biết, mỗi khi đêm về, Bội Nghi đã một mình trốn ở trong phòng vệ sinh để khóc. Khi Bội Nghi mang thai Nữu Nữu,. thì tôi lại không thể không đi ra ngoài để xã giao với những lão đại khác. Ngày ngày tôi ngâm mình ở trong những cảnh ăn chơi đàng điếm, cùng với người khác chơi đùa với những người phụ nữ là ca sĩ, là vũ nữ, là sinh viên đại học, bất kể dạng phụ nữ gì, tôi cũng đã lần lượt chơi đùa..."
Tần Thiếu Dương nói xong những lời gan ruột này, từ đáy mắt anh tựa như đang dâng lên một ánh sáng ngọc long lanh. Trần Tấn Nhiên cũng hơi nhếch môi, ban đầu thời điểm anh và Y Lan cũng đã ân ân ái ái dây dưa không rõ, có phải Ương Ương cũng thống khổ giống như vậy hay không?
Nói tới chỗ này, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tần Thiếu Dương chợt trầm mặc, chỉ chốc lát sau, anh chợt nện một quyền lên trên mặt bàn, ly thủy tinh bị chấn động mạnh mẽ rơi xuống trên sàn nhà vỡ vụn. Đôi mắt của anh đỏ ngầu: "Tấn Nhiên, tôi không phải là người, tôi là cầm thú!"
Trần Tấn Nhiên lo lắng nhìn Tần Thiếu Dương, nhẹ nhàng đè lại bờ vai của anh: "A Dương, cậu uống say rồi, để tôi đưa cậu trở về nhà thôi..."
"Tôi trở về đâu đây? Tôi có vô số tình nhân, nhưng rốt cuộc tôi lại không hề có một ai, cũng không hề có một cái nhà nào để về."
"Mẹ… Mẹ không được khóc…” Nữu Nữu đưa bàn tay mập cho gạt lệ cho Bội Nghi, hai mẹ con cùng ôm lấy nhau, khóc đến mức toàn thân cũng co quắp.
"Nữu Nữu, con có nhớ ba hay không?"
"Nhớ ba!" Nữu Nữu lập tức mở miệng, đã rất lâu rồi cô bé không được nhìn thấy ba, ba thương bé nhiều lắm, vừa nhìn thấy bé ba sẽ cọ cọ bộ râu ria của mình vào bé, khiến cho bé kêu loạn lên oa oa!
" Tối nay chúng ta sẽ bảo ba về nhà nhé, có được hay không?" Bội Nghi nhớ tới tiếng khóc đến tê tâm liệt phế kia của Tần Thiếu Dương, trong lòng lại cảm thấy một hồi khổ sở. Bội Nghi không hận anh, cô biết Tần Thiếu Dương rất yêu cô. Nhưng mà cô cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa, ở trên báo, cô nhìn thấy anh trái ôm phải ấp, khi về đến nhà thì trên người mang theo mấy loại mùi nước hoa khác nhau…
Bội Nghi không cách nào nén nhịn được, bởi vì cô thương Tần Thiếu Dương như vậy, cô yêu anh đến tuyệt vọng, giống như những con thiêu thân cứ lao đầu vào lửa vậy, nhưng mà, cô vẫn phải lựa chọn rời khỏi anh…
Cô có Nữu Nữu, cô không thể để cho Nữu Nữu trưởng thành ở trong một môi trường như vậy, người cha trong nhà lại là một người thuộc phái hắc đạo, phong lưu, vô tình như thế!