Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 193 : Đơn phương bị ẩu đả

Ngày đăng: 16:27 30/04/20


Mang theo chị dâu cùng bị nhốt vào cục cảnh sát, lần này tuyệt đối chết, không thể cứu giúp!



Lúc trước cậu ta rõ ràng là gọi điện thoại cho nhị ca, vì sao đại ca sẽ đích thân tới! Móa!



Lâm Yên đang bất đắc dĩ nói rõ lí do với cảnh sát, đột nhiên thấy Bùi Duật Thành nhiều ngày không thấy mang theo khuôn mặt lành lạnh kia xuất hiện ở trước mặt, hoàn toàn sững sờ tại nơi đó.



Ý nghĩ trước tiên của cô không khác lắm với Bùi Vũ Đường...



Xong đời...



Bởi vì cô là đứng ở vị trí hẻo lánh, cho nên Bùi Duật Thành cũng không nhìn thấy cô, trực tiếp đi về phía Bùi Vũ Đường.



Bùi Vũ Đường tiếp xúc với ánh mắt đáng sợ kia của anh ruột, quả thực sợ tè ra quần, lắp ba lắp bắp mở miệng, "Đại... đại ca... Anh... Anh nghe em nói rõ lí do..."



Móa! Đại ca cũng mang cả Trình Mặc tới, nói rõ lại muốn làm cậu ta!



Luật sư ở một bên Bùi Duật Thành đưa lên một tấm danh thiếp cho cảnh sát, "Ngài khỏe chứ, đồng chí cảnh sát, vị tiên sinh bên cạnh tôi là đại ca của Bùi Vũ Đường, tôi là luật sư của ngài ấy, có chuyện gì, ngài có thể trực tiếp nói chuyện với tôi."



Cảnh sát đại thúc tiếp nhận danh thiếp, lập tức giật nảy mình.



Luật sư cố vấn cao cấp của tập đoàn JM, Tần Chí Minh.
Luật sư cố vấn cao cấp của tập đoàn JM, Tần Chí Minh.



Tập đoàn JM...



Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là tập đoàn JM kia của Bùi gia?



Cảnh sát đại thúc lấy lại tinh thần, vội mở miệng nói, "Chỉ là người trẻ tuổi khí huyết tốt, đánh nhau ẩu đả."



Luật sư Tần Chí Minh nhìn thoáng qua phía Bùi Duật Thành, lập tức mở miệng hỏi, "Là người nào động thủ."



Cảnh sát đại thúc nhìn lướt qua những người kia nói, "Bọn họ hẳn là đều động thủ..."



Trên mặt Bùi Duật Thành không có chút nhiệt độ nào, ánh mắt sương lạnh mang theo cảm giác áp bách che ngợp bầu trời nhìn lại về phía Bùi Vũ Đường, "Chính em đi, hay là để anh trói em đi."



Bùi Vũ Đường lập tức mở miệng nói rõ lí do: "Đại ca! Em oan uổng! Là bọn hắn động thủ trước! Mà bọn em căn bản còn không có ra tay, đều là bị đơn phương ẩu đả!"



"Không có đánh trả?" Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua phía những người Tống Diệu Nam sưng mặt sưng mũi kia, hững hờ mở miệng, "Bùi Vũ Đường, em hẳn phải biết, hậu quả khi nói dối ở trước mặt anh."



Bùi Vũ Đường gấp: "Em không có! Em thật sự không có nói láo!"




Luật sư ho nhẹ một tiếng nói, "Tam thiếu, cậu nếu là không nói thật, tôi cũng không xử lý tốt chuyện này được."



Bùi Vũ Đường: "Mịa nó! Tôi làm sao không nói thật? Tôi cũng bị đánh thành đầu heo! Không chỉ có những người của tôi bên này, những người khác một người cũng không có động thủ!"



Luật sư bất đắc dĩ nói, "Các người ai cũng không có động thủ, vậy vết thương trên người đối phương là làm sao mà có?"



Lúc này, Lâm Yên từ đầu tới cuối đều bị bỏ quên triệt để, cuối cùng yếu ớt giơ tay lên, "Cái kia cái gì... Xác thực không liên quan đến đám người Tam thiếu... Người đánh bọn hắn... Là tôi..."



Trong lúc nhất thời, cuối cùng, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người Lâm Yên.



Cơ hồ là trong nháy mắt Lâm Yên vừa dứt lời, mấy người Tống Diệu Nam cũng trăm miệng một lời giúp đỡ Lâm Yên nói chuyện, "Đúng! Là cô ta! Chính là cô ta đánh!"



Luật sư: "..."



Bùi Duật Thành: "..."



Giờ phút này, Bùi Duật Thành mới nhìn đến nữ hài co lại trong góc.



Lâm Yên quy củ đứng ở nơi đó, như là một học sinh tiểu học phạm sai lầm, mở miệng giải thích, "Bùi tiên sinh... Cái kia... Tôi... Hôm nay tôi tới xem Tam thiếu thi đấu..."



"Xem thi đấu..." Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua phía Bùi Vũ Đường.



Lâm Yên: "Đúng vậy, bởi vì ở giữa có chút tranh chấp... Liền đánh nhau cùng đối phương..."



Không đợi Lâm Yên nói xong, Tống Diệu Nam lập tức ồn ào nói, "Chính là cô ta đánh, chính anh nhìn cô ta một cái xem đánh chúng tôi thành dạng gì! Tôi cho anh biết, chuyện này các người nhất định phải cho lời giải thích!"