Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 332 : Đại thần cấp bậc hàng đầu

Ngày đăng: 16:28 30/04/20


"Ai nói không có quan hệ?"



Nghe Thanh Lễ nói, Hạ Nhạc Phong một bên bỗng nhiên đứng dậy, cau mày nói: "Là chị Yên..."



"Lâm Yên làm sao?" Thanh Lễ cười hỏi.



Vẻ mặt Hạ Nhạc Phong hơi nghi hoặc một chút, hoàn toàn chính xác, ngày đó cánh tung hoành bay phát sinh thật sự là quá nhanh, thực ra, bọn họ tựa như cũng không có làm cái gì, nhưng chính là bay ra, thế nhưng cụ thể là như thế nào làm ra, dùng lý giải của Hạ Nhạc Phong, cậu lại thật đúng là nói không nên lời.



"Ây... Tôi cũng không biết, ngược lại, khẳng định là tôi cùng chị Yên phối hợp làm ra." Hạ Nhạc Phong kiên định nói.



"Nói nhảm, đương nhiên là các người phối hợp làm ra, không phải là các ngươi quẹo, còn có thể là quỷ quẹo sao." Một vị tay đua xe trong đó cười nói: "Cũng biết là các người quẹo, nhưng cậu phải nói ra, đến cùng là làm sao làm ra."



Nghiên Sườn Phiêu Chuyển đến cùng là làm sao làm ra...



Sau khi Hạ Nhạc Phong trầm tư một lát, nghi ngờ nói: "Giống như, chính là chị Yên kêu tôi phanh xe, sau đó, tôi một cước thắng xe xuống, liền làm ra..."



Hạ Nhạc Phong vừa dứt lời, chúng người đội xe Hạ gia đưa mắt nhìn nhau, vài vị tay đua xe không khỏi nở nụ cười.



"Ha ha, Nhạc Phong, cậu xem một chút, cậu nói liên tục cũng nói không rõ ràng, còn một cước thắng xe đạp xuống liền bay ra, các người đây không phải vận khí là cái gì."
"Ha ha, Nhạc Phong, cậu xem một chút, cậu nói liên tục cũng nói không rõ ràng, còn một cước thắng xe đạp xuống liền bay ra, các người đây không phải vận khí là cái gì."



"Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi không rõ lắm, ngược lại tôi đạp một cước thắng xe, là chị Yên..."



Nhưng mà, còn không đợi Hạ Nhạc Phong nói xong, Thanh Lễ liền nhẹ giọng cười một tiếng, nói: "Nhạc Phong, cậu dù sao cũng là một tay đua xe, có mấy lời, nói với chúng tôi, chúng tôi cười trừ cũng được, nhưng nếu như nói ra ngoài, sẽ làm trò hề cho thiên hạ.



Lâm Yên nhiều nhất chẳng qua là một hoa tiêu có tố chất nghề nghiệp, lý luận tri thức của cô, hoàn toàn chính xác có khả năng sẽ mạnh hơn cậu, nhưng trên kỹ thuật điều khiển chân chính, cô ta cũng không có cách nào so sánh với cậu."



Hạ Nhạc Phong mặc dù không phục, nhưng cũng không biết được đến cùng phải phản bác thế nào.



Bởi vì Lâm Yên lúc ấy chỉ huy trên xe, quá mức đơn giản, mà tay lái lại một mực là Lâm Yên khống chế, Hạ Nhạc Phong cũng không thấy rõ.



Hạ Nhạc Phong bây giờ, quả thực là có lý cũng nói không nên lời, trong lòng kìm nén bực bội.



Chỉ làcũng tốt, trận tý thí tiếp theo cùng đội thi đấu hào phú hàng đầu WW này, coi như không thắng được, cũng có thể khiến mấy người này nhận thức một chút trình độ hoa tiêu của chị Yên!



Thậm chí, trận đấu cùng Song W này, có lẽ không phải thi đấu đường trường, nếu là sân bãi thi đấu thường quy, không cần hoa tiêu, dạng này có lẽ chị Yên còn có thể tự mình vào sân!




Chỉ có điều, trong lòng Hạ Nhạc Phong cũng không chắc, cậu chỉ biết là trình độ hoa tiêu của Lâm Yên tuyệt đối thuộc về đại thần cấp bậc hàng đầu, nhưng nếu như Lâm Yên thành tay đua xe... Chỉ sợ là có chút hên xui.



"Thanh Lễ, trình độ Lâm Yên, đến cùng có không có tư cách trở thành hoa tiêu của Minh Khải?" Một lát sau, Hạ Hùng nhìn về phía Thanh Lễ hỏi.



Nghe thấy, Thanh Lễ cười nói: "Bác Hùng, trước đó không bác cũng nói rồi à, để con huấn luyện cô ta mấy ngày, chờ sau khi con huấn luyện, hẳn là không có vấn đề, miễn cưỡng có thể phối hợp trình độ điều khiển của Minh Khải."



"Ừm, cậu nói như vậy tôi cũng yên lòng, Lâm Yên có thể cùng cậu học tập một chút, đó là phúc khí của nó." Hạ Hùng cười nói.



Còn chưa chờ mọi người tiếp tục trò chuyện, Lâm Yên xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào khu nhà cũ.



"Tiểu Yên, tới."



Trông thấy Lâm Yên vào cửa, lão gia tử Hạ Định Khôn cười nói.



"Ông ngoại, mua cho ông chút lễ vật." Lâm Yên đem đồ vật đặt ở trong phòng, quay người nhìn về phía Hạ Định Khôn nói.



Sau khi xong việc, còn lại một bộ phận cát xê, đoàn làm phim cũng phát cho cô.



"Con kiếm tiền cũng không dễ dàng, ông ngoại cái gì cũng không thiếu, không cần mua đồ linh tinh, tất cả ngồi xuống nói đi." Hạ Định Khôn nói.



"Đúng rồi, ông ngoại vội vã gọi cháu tới như vậy, có chuyện gấp gáp gì sao?" Lâm Yên ngồi ở trên ghế sa lon.