Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 1 : Một bước đi

Ngày đăng: 06:24 19/04/20


La Tiểu Lâu lau trán, trong đầu giống như bị kim đâm, thân thể kêu gào thống khổ. Qua thật lâu, bệnh trạng đều không hề giảm bớt, cậu giãy dụa ngồi dậy.



Đập vào mắt là một mảnh màu trắng, trong phòng đơn điệu đến mức quá đáng, rõ ràng đây là một gian phòng tắm. Hơn nữa, tuyệt đối không phải là phòng tắm của cậu.



Vì cái gì cậu lại ở chỗ này? Ấn tượng cuối cùng trong đầu cậu là cậu xuống lầu chuẩn bị tham gia lễ đính hôn của chính mình, sau khi bước ra một bước, thì hôn mê.



La Tiểu Lâu rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nhìn, cơ thể trống trơn, trong nháy mắt cảm thấy da đầu run lên, hôm nay là ngày kết hôn của cậu, cậu tuyệt đối không có ý định, mà cũng không dám có ý định bất trung với vị hôn thê! Cho dù bị người nói tiểu bạch kiểm cậu cũng chưa từng có suy nghĩ khác trong đầu —— việc này không thể trách cậu, Kiều Toa là thiên kim tiểu thư của lão đại xã hội đen, cậu rất khó có cơ hội thể hiện chủ nghĩa đàn ông….



La Tiểu Lâu chột dạ mà lấy tay che phía dưới, tay phải vừa cử động, lập tức cảm giác đau đớn kịch liệt. Cúi đầu nhìn khiến La Tiểu Lâu vô cùng hoảng sợ, trong bồn tắm là một màu đỏ.



Mà ngọn nguồn, chính là cổ tay phải của cậu.



Ông trời, đây là có chuyện gì, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát!



La Tiểu Lâu luống cuống đứng lên, một tay nhẹ nhàng đè lại miệng vết thương, trước mắt cậu cần phải cầm máu, còn tiếp tục như vậy cậu sẽ chết.



Thời điểm lướt qua mặt gương, La Tiểu Lâu lại lần nữa kinh ngạc mà trừng lớn mắt, người ở bên trong cũng trả lại ánh mắt hoảng sợ tương tự.



Người trẻ tuổi trong gương đại khái là mười bảy mười tám tuổi, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, lại phi thường tuấn mỹ, mái tóc đen hỗn độn xõa trên vai —— diện mạo không tồi, nhưng một đôi mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc, lại mang theo cảm giác khiến kẻ khác muốn chà đạp.



Đối với La Tiểu Lâu luôn luôn bị mọi người nói là yếu thế, dung mạo như vậy khẳng định lại là một hồi bi kịch khác.



La Tiểu Lâu bất giác ngẩn người đối diện với mặt gương, cho tới bây giờ, cậu đại khái biết cậu trọng sinh, là cái loại trọng sinh hi hữu mà mọi người vẫn nói đến. Nhưng là —— ông trời phải chăng muốn chơi cậu, cậu hôm nay sẽ đính hôn! Cậu rất thích cô gái năng động vui vẻ kia, không ai lại thích phải trọng sinh vào ngày tốt nhất đời cơ chứ.



La Tiểu Lâu cảm thấy cả người bắt đầu rét run, cậu không màng soi gương, chạy đến cửa phòng tắm muốn đi ra ngoài, cậu cảm thấy phải gọi xe cứu thương lại đây. Trước khi nghĩ ra biện pháp trở về, việc quan trọng trước mắt là cậu phải sống sót.



Dùng chân đá đá cánh cửa, cánh cửa không chút sứt mẻ, La Tiểu Lâu lại dùng thêm tay trái, vẫn không mở ra.



Chết tiệt, nhất định là cánh cửa đã bị khóa ngoài, thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm tự sát a.



La Tiểu Lâu nóng nảy, lấy tay đập cửa, tận lực đề cao âm thanh: “Hắc, tôi nói, bên ngoài có ai không, mau hỗ trợ mở cửa – ta kháo[1]….muốn chết người…”



La Tiểu Lâu bị ngã sấp trên sàn nhà, nhãn mạo kim tinh [2] một hồi lâu mới cố gắng đứng lên. Quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm tự động mở ra. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?



Căn phòng bên ngoài rất đơn giản, ngoại trừ một chiếc giưởng sạch sẽ, một cái tủ đầu giường cùng một bộ ghế sô pha, cậu nhìn không thấy thứ gì khác.



La Tiểu Lâu tùy tay kéo khăn trải giường xuống quấn quanh lưng, sau đó tự cổ vũ tinh thần, xoay quanh tìm điện thoại.



Khi cậu vượt qua tủ đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ bên kia, chiếc tủ đầu giường màu trắng bỗng nhiên di chuyển. Nó dạo qua một vòng, mặt trên hiện lên một khối cầu, bốn phía mọc ra tay chân bằng kim loại, nháy mắt biến thành một người máy thông minh, sau đó di động lên phía trước cậu, phát ra âm thanh: “Nhĩ hảo, La tiên sinh, xin hỏi ngài có gì muốn phân phó sao?”




La phu nhân nhìn lướt qua quản gia bên cạnh: “La Bồ, đem đồ vật cho cậu ta. Để trao đổi, mẫu thân của cậu có thể ở tại chỗ này.”



Vị quản gia trung niên cầm một bìa hồ sơ cùng với vài tư liệu nhập học đưa đến trước mặt La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu do dự, cậu nhìn Kim mẫu thân xa lạ kia, nhỏ giọng khuyên bảo: “… Mẹ, người cùng con đi đi.” Cho dù không hề có tình cảm với vị mẫu thân hám lợi này, cậu vẫn cảm thấy chính mình không nên bỏ rơi mẫu thân của thân thể này ở đây.



Bà Kim chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn đứa con, nhưng bà lại không thể mắng cậu trước mặt mẫu tử La phu nhân, cuối cùng chần chờ nói: “Tiểu Lâu, ta nghĩ lưu lại, kỳ thật ta hy vọng ngươi cũng ở lại đây, phải biết rằng, ở độ tuổi của ngươi hiện nay, căn bản không có khả năng tự sinh tồn, chẳng lẽ ngươi còn muốn trải qua những ngày tháng như trước kia?”



La Tiểu Lâu âm thầm thở dài một tiếng, không nói gì thêm, chính là tiến lên một bước, nhịn xuống cảm giác lạ lẫm, ôm lấy bà Kim một cái, sau đó cầm lấy tư liệu, không chút do dự mà xoay người bước ra ngoài.



Khi La Tiểu Lâu đi tới cửa, Kim nữ sĩ bỗng nhiên chạy tới, giữ chặt La Tiểu Lâu, đôi mắt đỏ lên, nói: “Tiểu Lâu —— nếu, nếu con sống không tốt, thì tới tìm mẹ. Cho dù La gia không chấp nhận con, con vẫn là con của mẹ. Vật này, là tổ truyền, nó thuộc về con. Nhĩ hảo cầm lấy, về sau, có thể trao cho con dâu của mẹ.” Nói xong, bà Kim háo chiếc vòng lục bích trên cổ xuống, đeo lên cho La Tiểu Lâu.



La Tiểu Lâu khóe miệng co rúm, con dâu —— người vợ sắp xuất giá của cậu chắc hẳn đang ở bữa tiệc, nổi bão.



Khi trong phòng khách không còn người ngoài, vị thanh niên kia quay đầu nhìn về phía mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, tuy rằng cậu ta không lưu lại như kế hoạch. Nhưng dựa vào tư chất của cậu ta mà nói, tuyệt đối không có khả năng tạo thành sóng gió. Con đã phái người điều tra qua, gen của cậu là cấp D, cố gắng lắm cũng chỉ có thể đến được cấp thấp nhất trong hệ thống giáo dục cao đẳng mà thôi. Ngài an bài cho cậu ta trường học cao cấp nhất, cho dù là vì giám thị, cũng đã rất tiện nghi cậu ta.”



Nhìn đến mẫu thân xinh đẹp vẫn bình tĩnh như mặt nước, thanh niên mỉm cười, nói tiếp: “Hơn nữa, thể chất của cậu ta cũng hoàn toàn vô dụng, căn bản không thể vào cơ giáp hệ, hiện tại xem ra không có tính uy hiếp. Đương nhiên, con sẽ làm theo lời ngài, trong vòng năm năm cẩn thận quan sát cậu ta. Nếu cậu ta có động tĩnh gì, lập tức ——” Thanh niên cong khóe miệng, làm ra động tác loại bỏ.



Lúc này, vị phu nhân kia mới gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Con hãy nhớ kỹ, Thiểu Quân, con chỉ có một đệ đệ là Thiểu Thiên. Về phần tên kia, ta tuyệt đối không cho phép cậu ta tiến vào La gia.” Không biết vì cái gì, La phu nhân cũng không nhắc đến con nuôi La Thiểu Phàm.



“Con hiểu, mẫu thân đại nhân.”



La Tiểu Lâu được A1 đưa ra khỏi La phủ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hiện tại một mình, nhưng là không ai quen biết cậu mới là chuyện tốt, bởi vì sẽ không ai có thể phát hiện cậu không phải là chủ nhân nguyên bản của thân thể này.



Sau đó, La Tiểu Lâu nhìn những cao ốc cao trăm tầng hai bên đường cùng ô tô di chuyển trên không trung, trong khoảnh khắc nói không nên lời.



Hiện tại cách thế giới mà cậu từng sống đến bốn ngàn năm, con người bên trong của cậu có thể nói là đồ cổ.



La Tiểu Lâu cúi đầu lật xem tài liệu trong tay, chữ viết này rõ ràng không phải chữ Hán, nhưng, không biết có phải là do trí nhớ còn lại của thân thể này hay không, cậu đều biết. Dù vậy, đối với từ ngữ đơn giản thì cậu còn có thể lý giải, còn đối với những thuật ngữ chuyên dụng, cậu hoàn toàn không hiểu…



Tại thế giới tương lai xa lạ này, làm sao cậu có thể sống tiếp?



————————————-



[1] Kháo: là mắng bậy thôi



[2] Nhãn mạo kim tinh: sao bay đầy trời, ý chí là bị chóng mặt choáng váng



[3]Bối Luân công ước: ta đang tìm hiểu, một số nguồn nói là Công ước Belém do Para, về việc ngăn chặn, xử phạt, và loại bỏ bạo hành đối với phụ nữ, nhưng có vẻ không thích hợp với truyện lắm.