Có Hợp Có Tan

Chương 4 :

Ngày đăng: 20:44 21/04/20


Câu nói thứ hai của anh quá bí ẩn.



Anh muốn nhận được chân tình của cô nhưng đã có vợ chưa cưới xinh đẹp.



Anh vì cô quên cả sống chết nhưng chưa từng hứa hẹn mãi mãi.



Anh hiểu trái tim cô, lại chỉ muốn theo cô một đoạn đường.



Người đàn ông đó làm cho cô hoang mang, làm cô rối loạn.



Làm cho lòng cô từng chút một sa vào sâu trong mê muội.



*** 



“Xin hỏi…Hàn Tử Uy có ở đây không?”



“Tìm học trưởng chúng tôi sao?” Đối phương quan sát  cô một chút, nhanh chóng nhận ra là cô gái chờ nhiều giờ vào ngày hôm qua. “Lát nữa anh ấy mới tới, cô tìm anh ấy có chuyện gì không?”



“…Lát nữa tôi có tiết học, có thể phiền anh giúp tôi đưa cái này cho anh ấy không?”



Yêu cầu của một cô gái xinh đẹp luôn làm cho người khác không đành lòng từ chối. Người đó nhận lấy túi bánh sanwhich cùng với sữa tươi, tò mò hỏi: ”Cô và học trưởng Hàn là quan hệ gì?” Còn giúp anh ấy chuẩn bị bữa sáng nữa.



“Không có, không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là bạn bè thôi.”



“Oh.” Lại thêm một cô gái yêu đơn phương.



Sau đó, Hàn Tử Uy hết tiết học, liếc mắt nhìn túi giấy trong tay tổ trưởng tổ hoạt động đưa tới. “Gì đây?”



“Có người nhờ tôi chuyển cái này cho cậu.”



“Có nói là ai không?”



“Cô ấy nói chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Chuyện này là không đúng, nhưng nhìn anh không có cách nào phân thân ra làm, nên nguyên tắc gì cô cũng không kiên trì được, thầm nghĩ muốn giúp anh một chút gì đó.



Thật ra anh không xứng đáng làm một người bạn trai, ngay cả việc cô thay anh làm bài thi anh cũng không biết, mỗi lần trở về đều bận rộn, hoàn toàn không nhớ tới sự tồn tại của cô, ban ngày vứt cô lạnh nhạt ở một bên là chuyện bình thường.



Có lúc rãnh, anh cũng hẹn cô đi ra ngoài, dạo phố hoặc xem phim, chỉ có điều thường xảy ra tình trạng, anh bận rộn đến quên hết tất cả, mặc cho cô ngốc đứng đợi nhiều giờ.



Đến lúc anh nhớ, thở hồng hộc chạy tới, biết bản thân không đúng, nên tìm từ ngữ xin lỗi trên đường đi.



“Thật xin lỗi, anh tới muộn, em chờ rất lâu phải không?” Anh hỏi vô cùng chột dạ. Nhìn kim đồng hồ chỉ, rõ ràng lên án anh tới trễ nửa tiếng.



“Không sao cả.” Không hỏi nguyên do, nghênh đón anh vẫn mãi là vẻ mặt dịu dàng như nước của cô.



Có lẽ biết được cô sẽ không so đo với anh nên anh không hề  lo lắng có một ngày cô sẽ thật sự tức giận, sau đó rất nhiều chuyện trở thành đương nhiên, cũng không có ý quan tâm, thời gian anh đến lần sau trễ hơn lần trước, vẫn mãi không phải là lần cuối cùng.



Cô có một cuốn bút ký, lúc nào cũng mang theo bên người, thỉnh thoảng sẽ cúi xuống bôi xóa viết lung tung gì đó, vẻ mặt cười thản nhiên yếu ớt, dường như cô cười đắc ý, bất kể là ở phòng hội sinh viên hay ở địa điểm hẹn chờ anh tới trễ.



Vì vậy anh nghĩ, khi anh bận việc thì cô một mình cũng có thể tự kiếm niềm vui, nên anh cũng không cần phải lo nghĩ.



Cô luôn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người khác quên mất sự tồn tại của cô.



Anh vẫn luôn không để ý đến cô, hết lần này đến lần khác.



Quên mất cô đã trở thành thói quen, có lẽ bởi vì anh chưa thật sự đặt cô vào trong lòng.



Chờ đợi anh, cũng đã thành thói quen, có lẽ cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thật sự tức giận với anh.



Cô rất đẹp, vẻ đẹp khiến ai cũng thích, đàn ông vĩnh viễn là háo sắc, hơn nữa tính tình cô ôn hòa,  cho đi nhưng không đòi hỏi nhận lại cái gì, anh nghĩ,  đây có lẽ là nguyên nhân anh thích cùng cô qua lại! Anh chán ghét phải ứng phó với con gái không hiểu lý lẽ.



Anh không phủ nhận, bản thân có thói hư tật xấu của đàn ông, sự dịu dàng, bao dung của cô thỏa mãn bản tính đàn ông của anh, cho dù anh có làm gì, cô vĩnh viễn không so đo với anh, giữa yêu và được yêu, anh ích kỷ lựa chọn được yêu, hưởng thụ sự dịu dàng đó của cô.



Muốn nói anh thích cô ở điểm nào, có lẽ là thích cách cô thích anh, thích tính tình cô mềm mại như nước, thích cô không tạo áp lực về sự tồn tại của bản thân.