Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 1 :

Ngày đăng: 11:12 18/04/20


“Các ngươi nghe cho kỹ bổn soái nói đây, hai quân đối đầu, coi trọng chính là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tốc chiến tốc thắng, có thể một đao chặt đầu đối phương, tuyệt sẽ không dùng đến hai đao, như vậy vừa lãng phí thời gian, lại không nhân từ, gia tăng sự thống khổ của đối phương, cho dù là địch nhân, chúng ta cũng nên đề cao tính nhân đạo của quân đội triều đại Vũ Vân. . . . . .” xung quanh phạm vi vài trăm dặm một bãi đất rộng, đứng trên đài cao một thiếu niên hăng hái mặc giáp bào rực rỡ, đang hướng về phía đội quân đông nghìn nghịt như mây đen kia phát biểu tuyên ngôn chiến đấu của hắn.



Phía dưới có người đã muốn cười trộm, ai chẳng biết, mỗi ngày kêu gào rùm beng lễ vương thiên tuế, phô trương nhân nghĩa đạo đức, đại nguyên soái của đội quân thiên hạ, cởi bỏ quân trang chỉ là tơ lụa không hơn không kém! là con cháu, ỷ vào thanh danh gia thế cùng gương mặt khí chất anh tuấn mê hoặc đến chết người, cũng không biết đã bắt làm tù binh bao nhiêu tâm hồn nữ tử kinh thành, từ thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhà công hậu đại thần, cho tới con gái độc nhất của gia đình dân chúng bình thường, thậm chí ngay cả hoa khôi thanh lâu cũng đề cao trong mắt, người nào lại không đem vị lễ vương thiên tuế này làm tình nhân trong mộng mà kính yêu, thậm chí có nữ tử nói, chỉ làm thiếp vương phủ, không làm vương phi, bởi vậy có thể thấy mị lực to lớn của vị Vương gia tôn kính này.



Vương gia tôn kính, họ Viên danh Dã tự Tử Khiêm, là ngũ hoàng tử của Thiên Dực đế, vương triều Vũ Vân, hắn từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, văn võ toàn tài, mười bốn tuổi theo đại quân xuất chinh, nhưng chủ soái lại bị người ám toán hi sinh trên mặt trận, rơi vào tình huống một mình gánh vác, chẳng những có thể vãn hồi tình thế không chút thất bại, còn tiến quân thần tốc mấy ngàn dặm tới địch quốc, thẳng đến đô thành, khiến hoàng đế địch quốc tự mình đi ra đưa thư xin hàng, đáp ứng quy phục cống nạp hàng năm. Cái tên Viên Dã từ đấy về sau lan truyền khắp thiên hạ.



Trong bốn năm về sau, Vũ Vân hoàng triều dưới sự dẫn đầu của Viên Dã, đã chinh phạt vô số, bách chiến bách thắng, cuối cùng tự mình rèn luyện ra năm mươi vạn đại quân vô địch tinh nhuệ, khiến các nước láng giềng xung quanh nghe tin đã sợ mất mật, chẳng những không dám mạo phạm, ngược lại chủ động đưa lên thần biểu, cũng bởi vậy Vũ Vân hoàng triều cũng được gọi là Thiên triều.



Chiến công hiển hách như thế, nói lý ra nên là người được lựa chọn duy nhất cho vị trí thái tử , song thứ nhất là tam hoàng tử Viên Trạc nhân hậu cơ trí, có tài trị quốc; thứ hai Viên Dã thái độ làm người phóng đãng bất kham, rất không thích bị bó buộc, hắn cùng với Viên Trạc tuy là hai hình mẫu khác nhau, nhưng từ nhỏ đã sống chung, tình cảm sâu sắc không gì sánh bằng, bởi vậy ngày Thiên Dực đế lập Viên Trạc làm thái tử, Viên Dã làm lễ vương kiêm đại nguyên soái quân đội, hắn phi thường tự tin Vũ Vân hoàng triều từ đây sẽ do hai nhi tử xuất sắc dẫn dắt, sẽ càng ngày càng hùng mạnh.
Sau một lúc lâu, phong thư trở lại trên tay Thiên Dực đế, hắn ngẩng mắt lên lướt qua trên người bảy nhi tử của mình một vòng: “Hiện tại, các ngươi cũng đều minh bạch sự tình xảy ra rồi chứ?”



Trước hết là Viên Trạc gật đầu : “Đơn giản mà nói, phụ hoàng, chúng ta chính là Đông đại lục, thánh sơn thần linh lần này đem nhiệm vụ phá giải oán linh căm hận ngàn năm cho hoàng triều Vũ Vân chúng ta đúng không? Cho nên chúng ta phải phái ra một hoàng tử đi hóa giải nỗi căm hận của oán linh kia, bằng không tương lai trong mười năm, đông đại lục sẽ gặp thiên tai không ngừng, có phải như vậy không?”



Thiên Dực đế gật gật đầu: ” Đúng vậy, lời Trạc nhi nói đều đúng, thế nhưng chuyện này, vẫn là ẩn số mà Đông đại lục chúng ta không giải thích được, thánh sơn thần linh cứ trăm năm sẽ hướng tới một quốc gia đưa ra thánh lệnh, khiến quốc gia đó phái hoàng tử đi tới mộ Đông Đế, nghĩ biện pháp khiến hai khối yên vân chí bảo đã khấu trừ trong mộ có thể kết hợp làm một, thật ra lại nói tiếp, đây cũng không phải là nhiệm vụ khó khăn, tuy rằng cơ quan trong mộ và các nhân tố nguy hiểm không thể biết trước rất nhiều, nhưng từng quốc gia phái ra, đều là những hoàng tử đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khiến ta khó hiểu chính là, từng hoàng tử sau khi trở về, nếu không nửa đường gãy cánh, thì cho dù đến trước mặt yên vân đã khấu trừ vẫn không cách nào có thể kết hợp được, hơn nữa từng hoàng tử sau khi trở về, đều sẽ bị thương thế nhẹ hoặc nặng, không thì tàn tật, nhưng cái gọi là mười năm thiên tai, lại chưa từng phát sinh qua, điều này quả thực rất kỳ quái, thần linh trên thánh sơn không thể có bất cứ hư ngôn nào.”



Viên Trạc cười nói: “Phụ hoàng, những mê hoặc này đã quấy nhiễu Đông đại lục hơn một ngàn năm, làm sao chúng ta ở chỗ này nói vài câu là có thể có được đáp án chứ, chúng ta vẫn là ngẫm xem sẽ phái ai đi cho thỏa đáng.” Hắn trong giọng nói đã toát lên tia lo lắng thật sâu, bởi vì theo các bài học thất bại trước đó, phàm là hoàng tử đi tới mộ Đông Đế, cuối cùng không một ai có thể toàn thây trở ra, đều là nhẹ thì tàn tật, cho nên hắn cũng vì thế mà trước vận mệnh của huynh đệ bị lựa chọn mà lo lắng.