Cổ Mộ Kỳ Duyên
Chương 17 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
Viên Dã hướng Bách Lý Giang nói về xuất thân của chính mình, nói về cuộc sống trong cung, nói những mặt khác nhau của sáu huynh đệ hắn, còn có cha mẹ ruột thân là Hoàng thượng và Hoàng hậu. Nói những điều này xong, hắn lại nói về việc mình đã trải qua ở trên chiến trường, đã tắm máu, đã chiến đấu anh dũng. Nói rằng hắn đã cùng địch nhân đấu trí so dũng khí, nói về việc khi hắn lạc đường trong sa mạc tìm thấy mấy con lạc đà hoang dã đưa bọn họ tới nguồn nước như thế nào, cho dù Bách Lý Giang bình thường thích đọc sách, nhưng hắn vẫn đang cảm thấy được những việc Viên Dã đã trải qua thật sự rất tuyệt vời, so với nói về những cố sự được hư cấu phải tuyệt vời gấp một trăm lần. Trong lòng âm thầm tính toán kỹ, một khi bản thân có thể trở lại thời hiện đại, hắn cũng muốn viết tiểu thuyết trên mạng, sẽ dùng những cố sự đáng khâm phục Viên Dã đã nói này, khẳng định là bán chạy, hơn nữa không có người nào tố cáo mình xâm phạm bản quyền mà sao chép, khi đó bản thân mình chỉ một phát đã nổi danh khắp thiên hạ, hắc hắc hắc. . . . . . Nghĩ đến chỗ đắc ý, hắn không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt cười đến gian trá?” Viên Dã nghiêm túc đánh giá hắn vài lần: “Phải chăng ngươi đang nghĩ đến làm cách nào để đem ta bán đứng cho Đông Đế, rồi khiến cho hắn đưa ngươi quay về thời đại của ngươi? Hừ, ta nói cho ngươi hay, ngươi tốt nhất không nên tùy tiện tìm đến nguy hiểm, ta lấy danh nghĩa tướng quân bách chiến phát thề, nếu ngươi bán đứng ta trước, ta có thể đâm xuyên ngươi một lỗ .”
“Ai nha, ngươi nghĩ đến cái gì đâu, ta sao có thể là cái loại người đáng xấu hổ thế chứ, huống chi tình thế bắt buộc, chúng ta cả hai phải đồng tâm hiệp lực mới có thể ra ngoài được, ta cho dù có ngu dốt, điểm này vẫn rất rõ ràng. Hơn nữa nghe những việc đã trải qua của các hoàng tử mà ngươi nói, vị Đông Đế đại nhân này của các ngươi tựa hồ hỉ nộ vô thường, hắn nhận thức ta là ai a, hơn nữa luận về quan hệ, ngươi cùng hắn cũng là thân cận hơn đúng không?”
Viên Dã gật đầu: “Ân, ngươi biết là tốt rồi.” Con mắt hắn bỗng nhiên chăm chú nhìn về phía Bách Lý Giang: “Bách Lý, ta đáp ứng ngươi, nếu hai người chúng ta có thể từ nơi này thoát ra ngoài, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ được hưởng thụ những vinh hoa phú quý mà người khác cả đời đều muốn mà không với đến, thật sự, đối với tình cảm chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ở một thời đại không hề quen biết trôi giạt khắp nơi.”
Trong lòng Bách Lý Giang đột nhiên nhảy dựng, đương nhiên Viên Dã đã nghiêm túc nói như vậy chỉ có thể coi đây là một lời hứa, trên gương mặt đẹp trai khí chất vững vàng của hắn, tất cả đều hiện lên biểu cảm kiên định nhất nặc thiên kim*, bất giác khiến cho người ta muốn dựa dẫm vào hắn. Không biết vì sao, khuôn mặt Bách Lý Giang liền đỏ lên, hắn đang muốn nói tiếp, liền nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
Bách Lý Giang trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói: “Đúng vậy, ta chính là đã chọn ca hát, sao lại vậy ư? Ta vốn chỉ là thích ca hát thôi.” Vừa dứt lời, Viên Dã liền nhún vai nói: “Chính xác, đây chính là chuyện của ngươi, bất quá đám bằng hữu của ngươi, chặc chặc, ta thật sự là đồng tình với bọn họ, vậy mà cũng bị buộc phải nghe hết một thứ ma âm như xuyên não này.”
*Nhất nặc thiên kim- 一诺千金:lời hứa đáng giá ngàn vàng, một lời nói một gói vàng
**Tiễn tại huyền thượng – 箭在弦上: phóng lao thì phải theo lao, tên đã lên dây, đạn đã lên nòng
Description: http://luckfox412.files.wordpress.com/2011/02/bc3a1nh1.jpg?w=590