Cổ Mộ Kỳ Duyên
Chương 7 :
Ngày đăng: 11:12 18/04/20
Bởi vì trong mộ đạo có nến thắp sáng lâu dài, cho nên cũng không cần dùng đến đuốc đèn gì đó, thế nhưng càng đi vào phía trong, ánh nến lại càng yếu ớt, cuối cùng rõ ràng chỉ còn lại trên tường một cây nến nhỏ cứ cách mười bước xa mới xuất hiện một lần, phát ra quang mang chỉ đủ bọn họ mơ hồ nhìn thấy những bức họa trên vách tường.
Nương theo ánh nến yếu ớt, cũng có thể nhìn ra bọn họ đang đi xuống một sườn núi, liếc mắt trông xa, tựa hồ không có điểm cuối, hai người đi thẳng đến gần nửa canh giờ, vẫn không hết đoạn đường này, lần này đừng nói Bách Lý Giang, liền ngay cả Viên Dã cũng phát giác có vấn đề .
“Không có khả năng a, mộ đạo có dài cũng không có thể dài ra đến vậy.” Viên Dã thì thào tự nói, quay lại nhìn về phía Bách Lý Giang: “Ngươi nói ngươi cũng đã vào không ít ngôi mộ, vậy ngươi từng gặp quá loại tình huống này chưa?” Trong lòng có một phỏng đoán, nhưng hắn cũng không muốn tin.
Bách Lý Giang gật đầu nghiêm túc: “Chưa gặp qua, nhưng từng nghe nói qua, bất quá ta không muốn tin tưởng, nhưng chúng ta đã đi như thế trong một thời gian dài, chỉ sợ ta không thể không tin .” Hắn ngẩng đầu nhìn bích họa bên cạnh, rồi mới cùng Viên Dã tiếp tục đi tới trước.
Viên Dã lặng yên, hắn biết dụng ý của Bách Lý Giang khi nhìn bích hoạ, quả nhiên đi không đến năm mươi bước, chợt nghe tiếng chửi trầm thấp của đối phương: “Lại đây, quả nhiên là gặp lại .”
Hắn nhìn qua, chỉ thấy Bách Lý Giang gắt gao nhìn chằm chằm bích họa trên tường kia, tựa hồ ánh mắt muốn phát ra lửa, hắn lặng yên một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Chúng ta lại quay trở về phải không?”
Lúc này đổi lại là Bách Lý Giang lặng yên, sau một lúc lâu nghe hắn hung tợn nói: “Đi, lại đi một đoạn xem, đều là truyền thuyết gì đó, ta không tin ta lại có thể gặp phải.” Hắn bước nhanh hơn, lập tức liền vượt qua Viên Dã.
“Chết tiệt, ngươi cho ngươi là ai? Hoa gặp hoa nở người gặp người thích hả? Đừng nói ngươi còn không đạt đến tiêu chuẩn xứng đáng, coi như là tạm được đi, ta Bách Lý Giang cũng không thích nam nhân. Cho ngươi cầm tay đi chính là bởi vì mộ đạo quá rộng, sợ chúng ta hơi chút sẽ tách ra dễ rơi vào cơ quan bên trong thôi.”
Bách Lý Giang chửi ầm lên, ngẫm lại vẫn chưa hết tức giận: “Quên đi, ngươi nếu muốn giữ mình trong sạch như vậy, chúng ta liền tách ra đi, ai gặp phải cơ quan thì là số phận của cá nhân người đó.”
“Ta không phải có ý tứ kia. . . . . .” Viên Dã có chút ngượng ngùng, hắn vừa rồi quả thực đã hiểu lầm ý định của Bách Lý Giang, bị người ta mắng cũng không có mặt mũi cãi lại, huống chi xem như là bạn đồng hành thì nên liên kết lại, có thể không tách ra vẫn là không xa rời nhau thì tốt hơn, cho nên Viên Dã vì tỏ vẻ chính mình quả thực không có ý tứ kia, lập tức chủ động nắm tay Bách Lý Giang.
Bàn tay Bách Lý Giang so với hắn nhỏ hơn nhiều, ban đầu là một loại khô ráo ấm áp rất thoải mái, Viên Dã không khỏi đối hắn có thêm vài phần kính trọng, nếu đổi thành người khác, lúc này không tè ra quần đã là sai lầm rồi, mà hắn thế nhưng ngay cả mồ hôi lạnh cũng không ra, thật sự không thể không khiến người ta bội phục.
“Ngươi đang toan tính cái gì? Chủ động nêu ra được không?” Bách Lý Giang hừ lạnh một tiếng, tránh một chút cũng không tránh ra, liền thuận theo Viên Dã đi.
Hai người không nói gì, nhưng ở trong mộ đạo vắng vẻ, có thể có một người để mình nắm tay, biết rằng không phải bản thân một mình tác chiến, loại cảm giác an tâm này cũng không thể dùng ngôn ngữ gì để hình dung. Viên Dã lúc này thậm chí cảm thấy được, có được người bạn như vậy, mặc dù nguy hiểm có gia tăng hơn mười, hai mươi lần, cũng đáng giá, hắn không biết Bách Lý Giang lúc này có hay không cũng có ý nghĩ giống như vậy.