Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 1 : Tôi chỉ muốn làm anh khó coi

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Hết giờ làm, Tiểu Chu bàn kế bên gõ gõ vào bàn tôi nói “Trên báo cũng đăng dạo này trị an không tốt lắm, về nhà sớm chút đi”, nói xong còn

ngầm trừng mắt tôi.



Tôi cũng cười cười, dọn dẹp lại bàn làm việc của mình trả lời “Về trễ cũng không sao, dù gì hôm nay tôi cũng có vệ sỹ riêng.”



“Chậc chậc, đúng là người nào đó có bạn trai về nên mạnh miệng thấy sợ, cậu xem cậu trông vui vẻ chưa kìa!”



Tôi cười kiêu ngạo: ” Dĩ nhiên, Dương tử nhà tôi phía trước có ba

mươi sáu thiên cương mở đường, phía sau có bảy mươi hai địa sát hộ tống, trái có Thanh Long, phải có Bạch Hổ, bày bố như thế thì yêu nghiệt,

tiểu quỷ nơi nào dám đến đây làm loạn.”



Tiểu Chu cười lớn: “Tịch Tịch, cậu là cái đồ dở hơi! Khó trách Dương

Tử chiều cậu như tâm can bảo bối, làm như hở ra là bị người ta đoạt mất

ấy. Anh ấy cũng mệt mỏi nhỉ!”



“Tôi đây là vàng 24K nha, ai thấy cũng mê. Thôi, đến giờ rồi, tôi đi

đây, mai gặp lại”. Tôi nhấc túi, nhẹ nhàng bước ra cửa, phía sau vọng

lại tiếng Tiểu Chu “Nhớ để ý thắt lưng nha!” Đồng nghiệp nghe vậy đều

che miệng cười thầm.



Tôi cũng không thèm để ý, tâm tình như chim sẻ, sung sướng nhảy nhót. Rốt cuộc Dương Tử tiên sinh thân yêu của tôi cũng đã quay về từ xã hội tư bản tàn ác.



Nhưng buổi trùng phùng giữa tôi và Dương Tử lại kết thúc bằng một màn tắm rượu vang.



Tôi cười nhạt nhìn thứ chất lỏng màu hồng nhạt chảy từ trên gương mặt đẹp trai của anh ta xuống tận cổ, nhuốm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng

tinh. Anh ta ngồi yên, không nói một lời.



Tôi cười: “Anh thật khác quá, nếu như trước kia tôi chỉ có thể lấy trà hắt anh thôi.”



“Tịch Tịch, chúng ta chia tay trong hòa bình thôi.” Dương Tử thấp giọng nói, “Anh không nghĩ làm lớn chuyện, ai cũng khó coi.”



“Cũng được.” Tôi chìa tay “Phí chia tay.”



Dương Tử giật mình, ngẩng đầu nhìn tôi, trong sự kinh ngạc lại mang

theo một tia khinh thường; cuối cùng anh ta vẫn móc ví, lấy một xấp tiền đặt vào tay tôi: “Em thật sự… thay đổi.”



“Phải không?” Tôi nhìn xấp tiền trong tay, nhíu mày, xem ra anh ta

cũng chịu chơi. Tôi cầm mớ tiền, đập đập vào lòng bàn tay, sau đó nhìn

anh ta, mím môi mím lợi cầm xấp tiền kia xé đôi. Anh ta nhìn tôi như

một con điên. Xấp tiền dày quá, phải cố hết sức tôi mới có thể xé làm

đôi rồi quăng vào giữa mặt anh ta, cầm túi xách, đứng dậy, tiền bay lả

tả trong không trung, mọi người trong quán đều kinh ngạc nhìn chúng tôi, tôi ngạo nghễ nói với anh ta: “Dương Tử, tôi muốn làm anh khó coi đó

thì sao nào”



Tôi bước mạnh mẽ trên đôi giày cao gót, kiêu ngạo xoay người rời đi như chẳng có việc gì xảy ra.



Nhưng dù có kiêu ngạo đến thế nào thì tôi cũng không thể coi chuyện

mình bị bồ đá như chưa từng xảy ra được. Buồn bực, tôi bèn đến quán bar

để giải tỏa cơn giận, uống một hồi say đến quên trời đất, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không quên việc ngày mai tôi vẫn phải chỉnh chu đến chỗ

làm.



Con người sống trên đời ai cũng cố sống cố chết giữ gìn thể diện của

mình nhưng đến cuối cùng không ai biết chắc mình sẽ đạt được những gì.



“Cô em.” Một cái tay béo múp míp đặt trên đùi tôi “Uống rượu một mình buồn lắm, uống với anh đi.”



Tôi chẳng nói chẳng rằng xích qua một bên, không nói gì xem như cự

tuyệt. Tối hôm nay bà đây hoàn toàn không có tinh thần để mắng chửi
Tắm xong, tôi mới nhìn thấy tình trạng thê thảm của bộ quần áo hôm

qua của mình, từ cổ áo trở xuống rách tả tơi, hoàn toàn không thể mặc

được nữa. Tôi thở dài, bất đắc dĩ thay cái áo choàng tắm của khách sạn

thầm cảm thán “không biết hôm qua gấp gáp tới mức nào nữa…”



Khi tôi ra khỏi phòng tắm, anh ta đã thay một bộ âu phục thẳng thớm,

mọi người đều nói âu phục là chiến bào của đàn ông, tôi vốn không có cảm giác này nhưng lúc này khi nhìn người đàn ông này tôi mới biết câu nói

đó một trăm phần trăm là sự thật.



Tôi chợt nghĩ, nếu trên chiến trường người đàn ông này hoàn toàn có

thể đánh đâu thắng đó, áp đảo địch thủ với khí phách của mình.



Anh ta ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn chằm chằm vào di động vừa uống

cà phê, chắc là đang giải quyết công việc. Thấy tôi, anh ta rút ví,

không thèm nhìn tôi hỏi “Bao nhiêu?”



Tôi hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã nở nụ cười: “Vậy anh muốn trả tôi bao nhiêu?”



Anh ta liếc nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đen không có chút cảm xúc gì nhưng tôi lại nhìn thấy một tia khinh thường giống như trong mắt

Dương Tử hôm qua, anh ta rút tiền vứt xuống chân tôi nói: “Cầm lấy và đi đi.”



Tôi hít sâu một hơi, cúi xuống nhặt tiền, cười nói: “Quả thật chuyện

như thế này tôi cũng không nghĩ lại có lần thứ hai”, sau đó tôi lặp lại

hành động đã làm hôm qua với Dương Tử. Khi tập tiền bị xé đôi và tung

lên, ánh mắt kinh ngạc của anh ta nhìn tôi y hệt ánh mắt Dương Tử ngày

hôm qua.



Tôi tốc chăn trên giường tìm túi của mình, nhìn đến đốm máu trên mặt nệm trắng tinh tôi bất giác cảm thấy hoảng sợ.



Đúng vậy, tôi vẫn còn trinh, lúc còn yêu đương với Dương Tử, chúng

tôi vẫn chưa tốt nghiệp đại học, tình cảm vẫn còn trong sáng lắm, chưa

kịp có hành vi thân mật gì thì anh ta đã ra nước ngoài du học. Từ đó,

tôi ở lại tin lời ngon tiếng ngọt của anh ta mà thủ thân như ngọc.



Cho đến tận hôm qua, niểm tin của tôi, trinh tiết của tôi đều bị vỡ nát.



Tôi không biết mình cảm thấy khổ sở bao nhiêu nhưng cảm giác mỉa mai, trào phúng lại khiến tôi bật cười. Sau khi định thần, tôi kéo tấm chăn

che vết máu lại, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông kia. Tôi chẳng cótâm trí đâu mà để ý xem anh ta đã nhìn thấy hay

đang suy nghĩ cái gì.



Một đêm kích tình cũng chỉ là tình một đêm thôi, ai thèm để ý xem nó có phải là đêm đầu tiên hay không.



Tôi giơ mớ quần áo rách bươm của mình cho anh ta xem rồi nói: “Quần

áo tôi không mặc được nữa, anh cho tôi mượn một bộ mặc tạm. Nếu anh muốn lấy lại, lưu cho tôi phương thức liên lạc nhưng tôi đoán chắc anh cũng

không muốn chuyện đó cho nên chúng ta không hẹn gặp lại.” Nói xong, tôi

tự động lấy trong tủ một bộ quần áo thể thao rộng thùng thình của anh ta rồi vào phòng tắm thay đồ, thay xong tôi ưỡn ngực đi qua anh ta, trước

khi ra cửa, tôi còn quay lại nhìn anh ta cười nói: “Đúng rồi, quên nói

anh biết, kỹ thuật của anh thật tuyệt vời, tối hôm qua tôi đã rất vui

vẻ.” sau đó ngạo nghễ rời đi.



Từ đầu đến cuối người đàn ông đó vẫn giữ thái độ trầm mặc, chỉ có đôi mắt thoáng lóe ánh sáng lạnh, nghĩ đến vẫn khiến tôi thấy lạnh lẽo.



Về đến nhà, tôi ngã nhào vào giường, lúc này mới cảm thấy toàn thân

đau nhức, bụng dưới vẫn đau ê ẩm, tôi kéo chăn trùm kín cả người, tất cả đều chìm trong bóng tối.



Ngủ đi, ngủ đi, chuyện gì qua cũng đã qua, ngẩng đầu nhìn xem ánh mặt trời vẫn sáng lạn như trước thôi.