Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 12 : Giả vờ thân mật

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


uy Trình Thần nói như vậy nhưng hôm sau lúc rửa mặt xong tôi cũng đánh thức chị dậy.

“Đây là số điện thoại của Trần Thượng Ngôn, chị trực tiếp gọi cho anh ấy đi. Hôm nay em không rảnh, không chơi với chị được.”



Trình Thần còn đang ngái ngủ, nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Ưm?” Một âm

thanh gợi tình mà mềm mại, trong nháy mắt làm cho không khí sáng nay

cũng trở nên ái muội. Da mặt tôi giật giật, tôi hung hăng phủi tay chị

ra: “Lần sau chị không được đến đây ngủ cùng em nữa, tránh việc em

không giữ được khí tiết, ảnh hưởng đến tuổi già của em”



Chị xoa xoa mắt, dần dần tỉnh táo lại: “Tịch Tịch a, hôm nay là cuối tuần mà em còn phải làm việc sao?”



Tôi vừa chải tóc vừa trả lời qua loa: “Kiến trúc sư không có ngày nghỉ.”



“Đừng đi làm nữa, mấy hôm nay chị theo dõi em đều thấy em mệt muốn chết, bỏ một ngày cũng đâu có sao, em nghỉ ngơi đi.”



“Không được, hôm nay em hẹn đội thi công rồi…”



Trình Thần thở dài: “Hà Tịch a, em xem đi làm cả ngày mệt đến chết đi sống lại là vì cái gì? Mới sáng sớm mà nhìn sắc mặt của em kìa, em muốn làm việc đến chết à?” Trình Thần ngồi dậy, ngữ khí bình thản nói: “Sau

lần sảy thai kia, coi như chị đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc gặp chuyện

không may, em chỉ có thể nghĩ đến vài người và cũng chỉ mấy người đó có

thể giúp em. Đời người phụ nữ không phải chỉ hy vọng có vậy thôi sao?

Báo hiếu cho cha mẹ, có một công việc nhẹ nhàng, tìm một ông chồng, sinh một đứa con, nếu may mắn hơn thì có thêm vài người bạn thân. “Những thứ khác thì có tác dụng gì chứ?”



Trình Thần có thể nói dễ dàng như vậy bởi vì những thứ này chị đều đã có trong tay: một công việc nhàn nhã, một người đàn ông yêu chị. Tôi

biết khi chị nói lời này thật tâm chị đang lo lắng cho tôi nhưng tôi

trái lại không lo lắng gì. Tôi vừa chú tâm sắp xếp đồ đạc trong túi xách vừa đùa cợt với chị: “Bởi vì Trình Thần có Thẩm Hi Nhiên, mà Hà Tịch

chỉ có chính mình.”



“Cho nên chị mới muốn em tiến tới với Tần Mạch a!”



Tôi thở dài: “Tại sao chị cứ khăng khăng phải là Tần Mạch, anh ta có gì tốt mà em không gả cho anh ta là không được?”



Nói đến đây, Trình Thần liền vô cùng hào hứng: “Tại em không biết,

hôm đính hôn, chị đã đặc biệt quan sát giúp em, Tần Mạch cứ nhìn em mãi. Nhất định là anh ta có ý với em.”



Khóe miệng tôi giật giật, tự nghĩ, lúc đó chỉ sợ anh ta đang ngạc nhiên nghĩ sao lại có loại phụ nữ trơ trẽn như tôi vậy.



Trình Thần lại nói: “Em làm cho lắm thì cũng chỉ là thêm vài tờ hình

bác Mao là cùng. Nhìn em đi, không biết bây giờ em là sống để làm việc

hay làm việc để sống nữa? Em là phụ nữ thì tội gì cày giống đàn ông phải dành tiền mua nhà cưới vợ vậy?”
Bình thường ai dám ép tôi như thế này thì cứ yên tâm, chắc chắn “tiểu kê kê” của hắn trong một tuần không dùng được.



Nhưng lúc này, không hiểu tại sao tôi lại chôn đầu vào ngực anh ta, lén nhếch miệng cười cười.



“An tiểu thư, tôi chưa nói chuyện này cho mẹ tôi biết khiến cô hiểu

lầm, tuy không phải là lỗi của tôi nhưng tôi cũng xin nhận lỗi.”



Cô gái trẻ kia khóc đã đời mới ngừng lại nói: “Tần Mạch, em biết tại

sao anh không nói chuyện này với bác gái. Anh đừng tưởng em, em không

hiểu, tầng lớp danh giá như chúng ta, không phải ai cũng có thể hòa hợp

được. Gia thế cô ta chắc chắn không xứng với anh.”



Tôi trợn mắt, lời cô ta nói nghe không lọt tai chút nào.



Tần Mạch hừ lạnh một tiếng, đang định đáp trả thì tôi đã lấy tay che

bờ môi ấm áp của anh ta lại, nhìn ‘An tiểu thư’ cười nói: “Tôi không

biết người danh giá có gì khác biệt nhưng nếu An tiểu thư có gì đó gọi

là danh giá, thì tôi cũng không thèm.”



“Cô…Tương lai các người sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu!”



“Tôi không biết tôi và anh ấy có kết quả như thế nào nhưng tôi có thể khẳng định cô và anh ấy ngay cả bắt đầu cũng chẳng có đâu” Tôi xoay

người sang chỗ khác, liếc mắt đầy ẩn tình với Tần Mạch, lại duỗi tay

chỉnh lại y phục của anh ta: “A Mạch, anh nói phải không?”



Gọi xong hai tiếng ‘A Mạch”, da gà da vịt toàn thân tôi nổi lên từng

cục, từng cục, phải cố gắng đè nén một lúc, cảm giác kia mới lắng xuống.



Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của Tần Mạch, thấy rõ ràng hình

bóng của mình bên trong đôi mắt ấy. Có lẽ do hiệu ứng của ánh đèn, tôi

dường như nhìn thấy cái gọi là chân tình khi anh ta nhìn tôi.



Trong lòng ngứa ngáy, xúc động, tôi kiễng chân hôn nhẹ dưới tai anh ta nói nhỏ: “Anh đang bận, em đi trước nhé.”



Không dám nhìn lại, tôi quay đầu xoay người, thong thả giả vờ tao nhã, chậm rãi bước đi.



Đến được nơi đông người, hai chân tôi gần như mềm nhũn, trong lòng

nghĩ, chết tiệt! Chỗ này không thể ở lâu thêm được, chết người như chơi! Thật sự chết người như chơi!