Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 17 : Tôi khắc cho anh xem

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Anh ta dường như muốn tìm điều gì để an ủi tôi nhưng vốn là người

quen đứng trên cao nhìn xuống nên anh ta chẳng biết nói gì vào lúc này.



Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi thì tôi nói trước: “Tôi biết anh định nói gì, cám ơn nhưng tôi không cần.” Với

tôi, Trần Thượng Ngôn cũng chỉ là “miễn cưỡng chấp nhận” chứ chưa phải

là “khắc cốt ghi tâm” gì nên bị phản bội quả thật rất khó chịu nhưng tôi không cần sự an ủi.



Nhưng khi tôi nói câu này, trong nháy mắt biểu tình của Tần Mạch có chút kỳ lạ, dường như không được vui: “Không cần?”



Tôi nghi hoặc hỏi: “Anh muốn nói gì?”



Anh ta chỉ tay vào túi áo vest để bên cạnh của mình, giọng nói vẫn

trầm thấp, vững vàng như bình thường: “Trong túi áo có khăn giấy, nước

mũi cô sắp chảy xuống rồi đấy.”



Nghe anh ta nói xong, tôi ngây người ngẩn ngơ, bình tĩnh hít một hơi, lập tức móc túi khăn giấy trong túi áo anh ta ra, hung hăng lấy khăn

quệt nước mũi xong im im nhét dưới gối anh. (Èo, bạn Tịch bẩn quá!!!)



Mặt Tần Mạch đen thui: “Hà Tịch!”



“Anh muốn làm tôi mất mặt, tôi không thể trả thù sao? Tần tiên sinh,

bây giờ tôi đang bị thất tình, anh phải thông cảm với tôi chứ.”



Anh ta mò miếng khăn giấy dưới gối bằng cái tay không cắm kim tiêm

rồi ném ra ngoài, trừng mắt nhìn tôi một cái nhưng cũng không nói gì.



Tần Mạch truyền dịch xong thì nằng nặc đòi xuất viện, y tá có khuyên

can thế nào anh ta vẫn cứ trơ trơ, cô y tá không biết làm sao đành đến

chọc chọc vào cái đứa tôi đang ngồi ngẩn ra.



“Tình trạng hiện giờ của chồng cô tốt nhất là nên nằm viện để theo dõi.”



Lúc này tôi mới sực tỉnh, liếc Tần Mạch tà tà nói: “Nghe nói gần đây có một cô gái hai ba tuổi bị chết vì lao lực đấy.”



Bàn tay đang thắt caravat của anh ta cứng đờ, giọng nói lạnh lùng còn mang theo ý bất mãn: “Tôi tưởng cô không muốn ngồi ngây ra ở trong này

nữa chứ”



“Tôi thì không muốn nhưng anh thì cần phải ngây ra tiếp đó. Tôi mới

được treo một danh xưng mới, vừa diễn kịch được có một ngày, hôm nay anh đã xảy ra chuyện. Có khi có người lại nói tôi khắc chồng, làm sao tôi

sống nổi chứ”



“Cô cứ khắc thử cho tôi coi.” Nói xong, anh ta khoác áo bước thẳng ra ngoài.



Anh ta không nghe lời khuyên của tôi thì tôi cũng hết cách, khẽ lắc

đầu bất đắc dĩ với mấy cô y tá rồi tôi cũng nối gót theo sau anh ta.


nhưng cũng không thể bắt nạt người ta thế chứ! Còn nữa, em nghĩ Tần Mạch là người hiền lành sao? Nếu anh ta biết em chơi trò đùa giỡn tình cảm

thì sẽ băm em thành thịt vụn rồi bỏ vào lò vi sóng, cuối cùng em chỉ còn là một làn khói nhẹ biến mất khỏi thế gian thôi!”



So sánh này hình như hơi kỳ cục, nên tôi quyết định hướng chị khỏi

quỹ đạo, hỏi nhỏ: “Thịt vụn bỏ vào lò vi sóng sau sẽ hóa thành khói nhẹ

sao?”



“Nếu là thịt em thì có thể! ” Trình Thần nói, “Em có biết với tư cách là bạn thân, lần tham gia vũ hội thấy em cùng Tần Mạch chị đau lòng

biết bao nhiêu không? Em quyến rũ một người đàn ông trong vũ hội lại bắt một người khác chờ ngoài cửa…”



“Trình Thần.” Tôi cười nói, “Em và Trần Thượng Ngôn chia tay rồi.”



“Chia tay?”



“Đúng vậy, hơn nữa em với Tần Mạch căn bản không như mọi người thấy, chỉ là hiểu lầm, nếu chị

muốn biết thì lần sau gặp mặt em sẽ giải thích. Chuyện này… dài dòng và

phức tạp lắm.”



“Thì ra là vậy.” Bên kia lặng im một lát, “Nói cách khác bây giờ em vẫn độc thân?”



Tôi chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm tô mì đã mềm rục trước mặt: “Đúng

vậy, một mình ngồi ăn mì tôm còn không phải là minh chứng rõ ràng nhất

cho sự độc thân của em sao?”



Bên kia, Trình Thần thở dài một hơi, vô cùng đau lòng nói: “Thật ra

so với độc thân, ngẫu nhiên bắt cá hai tay cũng không có gì quá đáng

lắm!.”



Khóe miệng tôi lại co giật, mặc kệ lời chị nói.



“Đúng rồi.” Giọng nói của chị lại nghiêm túc, “Hai ngày nay Dương Tử có tìm em hay không?”



“Không có a.” Hắn còn dám sao… Còn có lần nữa, tôi sẽ khắc một chữ “tiện” trên mặt hắn.



“Vậy là tốt rồi, hôm vũ hội đó, hắn nhất định cũng giống như chị

tưởng em và Tần Mạch đang cặp nhau. Lần trước chị có nói với em đó, công ty của Sầm Dương đang tranh thầu cùng Tần thị hợp tác với công ty của

Hi Nhiên, cuối cùng gói thầu này cũng do Tần thị giành được, ngày mai Hi Nhiên và Tần Mạch sẽ ký hợp đồng. Nếu Dương Tử tìm em thì chắc chắn

cũng chẳng có gì tốt lành, em đừng để ý đến nó.”



Tôi cười cười: “Dạ đã biết, mì của em sắp thành nước rồi, thôi nha.”



Trước kia, Trình Thần đã không thích Dương Tử, chị nói nhìn bộ mặt

hắn y như Hán gian. Mặc dù chị nói hoàn toàn chính xác, nhưng lần này

tôi vẫn không tin lời chị, dù gì cũng yêu nhau vài năm, ánh mắt chọn bạn trai thời đại học của tôi chắc không kém đến mức độ thế đâu.