Cô Nàng Mạnh Mẽ
Chương 33 : Trở về
Ngày đăng: 12:22 19/04/20
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm. Tôi vẫn như
trước, ở trong một căn phòng thuê nho nhỏ, trải qua những ngày bình
thản, không có gì thay đổi. Một phụ nữ ở cái tuổi trẻ sắp hết 28 – trẻ
đã qua mà già chưa tới như tôi mệt mỏi trong việc tìm bạn trai, lại
tuyệt vọng với đàn ông nên cũng chẳng mặn mà với việc kết hôn cứ thế
giãy dụa sống qua ngày.
Mà mẹ từ khi nghe chị họ đã sinh con trai thì càng gấp gáp, ngày nào
cũng điện thoại hỏi thăm thậm chí bắt tôi đi tìm người trên các trang
web mai mối.
Hôm nay thứ Bảy, mẹ đã sớm gọi điện thoại giục tôi rời giường, tôi
rửa mặt, chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng, xách túi lẳng lặng ra cửa. Hôm
nay, tôi phải tham gia một bữa gặp mặt tập thể, sáu mươi người tham gia… là xem mắt tập thể. Vì năm phút gặp mặt này, mẹ tôi đã đặc biệt chế tạo cho tôi một bảng câu hỏi có thể dấu gọn, đến lúc gặp mặt chỉ cần theo
các câu đã viết trên đó mà hỏi.
Lúc tôi đến đó thì hiện trường đã được sắp xếp đâu vào đó cả rồi,
khoảng mười cái bàn được xếp thành vòng tròn lớn, phụ nữ ngồi bên trong
còn đàn ông ngồi bên ngoài vòng tròn. Sau đó theo trình tự, các chàng
trai từ từ bước xuống dưới.
Tôi cuốn tờ danh sách mà mẹ viết lại rồi ngoan ngoãn tìm số ghế của
mình mà ngồi xuống, sau đó các anh chàng đi gặp mặt cũng tìm ghế mình
ngồi xuống và năm phút tra tấn nhau bắt đầu. Nếu thấy hợp nhau, cả hai
dắt tay nhau ra ký tên còn nếu ngồi quá năm phút mà chưa có tia lửa ái
tình nào xẹt lửa thì tiếp tục tiến vào vòng địa ngục tiếp theo.
Tôi không có hứng thú với loại hoạt động như thế này nhưng quả thật
có một sự thật không thể chối bỏ, mình đã quá lứa rồi, cứ nhìn đám người đến xem mắt hôm nay thì biết toàn trong độ tuổi ba mươi, tôi được sắp
số 15.
Ở vòng thứ nhất, ngồi đối diện tôi là một anh chàng vừa hô vừa mập,
anh ta vừa nhe răng cười với tôi thì lập tức dấu ngắt câu bắn tung tóe
trên mu bàn tay tôi. Tôi hít sâu, cố gắng giữ sắc mặt rồi niệm tờ danh
sách mẫu hậu đưa, vừa nghe câu trả lời vừa gạch chéo vào giấy.
“Tuổi, nghề nghiệp, thu nhập, nhà có mấy người, có xe, có nhà không,
đã từng kết hôn…” Mẫu hậu làm một tràng, nếu gạch năm dấu chéo thì
không nên tốn thời gian làm gì, ba dấu thì phải xem xét nhân phẩm thế
nào còn chỉ có một thì phải nhanh tay đóng gói đem về nhà.
Người này hiển nhiên thuộc loại nên tiễn bước. Tôi hỏi rất nhanh, anh ta trả lời thật chậm thậm chí còn khuyến mãi thêm vài câu vô nghĩa, qua năm phút, tôi không thèm ngẩng đầu nói: “Xin mời bước qua số mười bốn.”
Kế tiếp là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu. Vừa nhìn
thì cái gì tôi cũng không muốn hỏi, chỉ cầm bút viết rồi nhìn ông ta
văng nước miếng tùm lum khoe khoang sự nghiệp trồng trọt của mình.
Người thứ ba là một bác sỹ tâm lý, các mặt đều được nhưng tôi lại có
bóng ma tâm lý đối với nghề này nên cũng mời anh ta lui bước.
Người thứ tư…Tôi liếc mắt ghi nhớ tên và số của anh ta trên dãy số, số 18, Phương Thả.
“Tuổi?”
“31.” Tôi yên lặng viết một câu.
Trình Thần vùi đầu khóc lớn.
Tôi khuyên răn chị: “Giữa hai người còn có chuyện gì không thể nói
đàng hoàng với nhau, mà mỗi lần xảy ra chuyện lại phải làm ầm ĩ như vậy. Lần nào cũng thế, nguyện nhân chỉ là những hiểu lầm nho nhỏ, không đáng mà thôi. Vì chị mà cả ngày nay ăn có một tô mì cũng không được!” câu
cuối cùng mới chính là lời tận đáy lòng tôi nha…
Trình Thần lên án: “Nhưng anh ấy có bồ nhí! Anh ấy có bồ nhí bên ngoài!
Mặt tôi không chút thay đổi: “Đây là lần thứ năm em nghe chị nói như vậy.” Tôi mặc kệ Trình Thần, tựa lưng vào ghế, lơ đãng nhìn đại sảnh
sân bay qua cửa sổ thủy tinh của quán.
Khách lữ hành đều mang dáng vẻ vội vàng, hấp tấp, một đôi tình nhân
đang hôn kịch liệt trước khi chia tay. Tôi nhấp một ngụm cà phê, nghĩ
rằng, thì ra chuyện như thế này trong mắt người ngoài cuộc lại có cảm
giác như vầy —— bình thản vô cảm, vì không liên đến mình nên bình thản vô cảm.
Bỗng nhiên, hình ảnh nổi bật của một cô gái lập tức thu hút ánh mắt
của tôi, không phải vì cô ấy xinh đẹp mà dáng vẻ của cô ấy nhìn rất quen mắt. Cô ấy nhìn quanh quất hình như đang chờ ai, ánh mắt mong chờ nhìn
qua quán cà phê bên này. Người đàn ông ngồi sau Trình Thần đứng lên, tôi nhìn bóng lưng của anh ta chợt giật mình, người này mang theo hơi thở
quen thuộc không hiểu sao khiến tôi động lòng. Có dòng chất lỏng nóng
bỏng bùng ra trong cơ thể tôi và chậm rãi lưu chuyển khắp thân thể.
Người đàn ông này…
Anh ta ra khỏi quán cà phê và tụ họp với cô gái kia, họ bắt đầu trò
chuyện, anh ấy hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt trời xuyên qua kẻ hở của máy vòm sân bay chiếu sáng rực rỡ xung quanh anh. Tôi nhìn sườn mặt của
anh, ngây người.
Trình Thần uống xong mấy ngụm nước cũng bình tĩnh lại vài phần, chị
dõi theo ánh mắt của tôi thì thấy:: “Hả?” Chị không tin, dụi dụi mắt,
“Người kia sao giống … Tần Mạch? Nhưng không phải anh ta đang ở Mỹ sao? Nước Mĩ…” Trình Thần rung đùi đắc ý nói, “Ảo giác sao…hay là chị đã đến Mỹ rồi? Hà Tịch, em thấy không? Tần Mạch?”
Tôi rời mắt khỏi anh, thản nhiên gật đầu: “Ừm, thấy rồi.”
Sao mà không thấy được.
Tôi nhấp tiếp một ngụm cà phê, bình ổn tinh thần, nhìn lại cặp nam nữ xứng đôi kia một lần nữa cho đến khi tôi có thể mang cảm xúc của mình
quay lại trạng thái bình thường.
Trong không gian lơ đãng, ánh mắt Tần Mạch nhẹ nhàng chạm vào ánh mắt tôi, xuyên qua ánh mặt trời chói lọi rồi ngừng lại thành một hình ảnh
đẹp, theo bản năng, tôi mỉm cười, gật đầu chào anh, lạnh nhạt, xa lạ như khi chào một người hàng xóm đi làm mỗi buổi sáng mà ánh mắt của anh
cũng không dao động, gật đầu đáp lễ tôi. Khách khí mà xa lạ.
Tôi nghĩ, dù sao thời gian hai năm không dài mà cũng không ngắn. Cô
gái kia, tôi đã nhớ tên – Dịch Tình, tổng giám đốc xinh đẹp của Tần Mạch mà có lẽ bây giờ đã không còn là tổng giám đốc nữa… Dịch Tình nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn thấy tôi hơi tỏ vẻ sợ hãi. Tôi vẫn tiếp tục giữ
nguyên nụ cười của mình.
Cô ấy quay đầu nhìn Tần Mạch, lúc đó Tần Mạch đã thu hồi ánh mắt, hai người nói vài câu rồi ra khỏi sân bay.
Trình Thần ngồi một bên nói bâng quơ: “Em cười cứ như xác ướp khô ngàn năm vậy.”
Tôi đáp trả: “Xác ướp khô ngàn năm mà có thể cười được, chị không thấy em rất giỏi à.”