Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 17 : Ngư nhị (Mồi câu)

Ngày đăng: 02:11 19/04/20


Thời điểm gần tới cuối năm, Thích Nhiên Lâu có vẻ phá lệ bận rộn, quản sự từ các nơi trở về đem tình trạng sinh ý làm ăn một năm nay hồi báo cho lâu chủ, đồng thời còn muốn thỉnh xem hắn có chỉ thị bố trí cùng kế hoạch gì cho năm sau hay không. Cô Nhiên cũng cảm nhận được cha gần đây có rất nhiều việc, buổi tối ngủ càng ngày càng ít, cho nên hắn luôn ở trong bếp của Khiếu Nhiên cư nấu chút cháo thịt, sợ cha buổi tối sẽ đói. Tuy cha luôn bắt hắn đi ngủ sớm, nhưng hắn lại muốn bồi bên cha, chính là mỗi ngày khi tỉnh lại đều là từ thư phòng chuyển qua trên giường, mỗi lần như vậy, trong lòng Cô Nhiên liền nghĩ thấy thực ấm áp. Chỉ là mấy ngày nay Cô Nhiên có chút tâm sự, mỗi lần muốn cùng cha nói lại sợ chậm trễ việc của cha, thế nhưng mắt thấy cũng đã sắp cuối năm, Cô Nhiên quyết định đêm nay liền cùng cha nói một tiếng.



” Cha…mấy ngày này người rất vất vả, Nhiên nhi giúp người xoa bóp….” Đem chút than củi bỏ vào hỏa bồn bên cạnh chân cha, Cô Nhiên đứng dậy nhỏ giọng nói.



” Ân…” Phong Khiếu Nhiên buông bút tựa lưng vào ghế, gần đây đúng là việc có nhiều một chút, chẳng qua hoàn hảo là Nhiên nhi chiếu cố hắn rất tốt, làm hắn thực không mệt mỏi như những năm trước.



Lực đạo vừa phải, Cô Nhiên chuyên chú giúp cha ấn ấn. Cầm lấy tay cha, Cô Nhiên mềm nhẹ xoa mỗi một ngón tay của y, trên tay nhu ấn những huyệt vị giảm bớt mệt mỏi, Cô Nhiên lại cẩn thận mà nắn. Cầm lấy cổ tay cha, Cô Nhiên bắt tính toán muốn bắt lấy mạch tượng xem xét.



” Sao vậy? Nhiên nhi thấy thân mình cha không tốt?” Mọi hành động của Cô Nhiên đều lưu lại trong mắt, Phong Khiếu Nhiên đem Cô Nhiên ôm lên đùi.



” Cha…ngài gần đây thực vất vả, Nhiên nhi chính là muốn nhìn xem cha có mệt hay không.” Cô Nhiên muốn từ trên người cha đi xuống thế nhưng lại bị nắm tay của cha ép tới căn bản không thể động đậy.



” Đừng cử động..” Phong Khiếu Nhiên gầm nhẹ lên đem Cô Nhiên ôm sát lại, đôi mắt trở nên có chút thâm trầm, vừa rồi Cô Nhiên lộn xộn làm thân thể hắn nổi lên phản ứng, bây giờ còn chưa phải thời điểm ăn hắn.



” Cha…” Cô Nhiên có chút khó hiểu, những lúc cha ôm hắn sẽ thường xuyên có loại biểu tình này, lấy qua cổ tay cha tiếp tục dò xét, Cô Nhiên cẩn thận kiểm tra.



Buông tay cha ra,vẻ nghi hoặc trên mặt Cô Nhiên tăng thêm thâm trầm, vừa rồi tra xét một quả thực cha không có chỗ nào không ổn, có thể nói là thực khỏe mạnh, nhưng vì sao tâm thần cứ không yên?



” Cha…ngươi thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Phủ lên trên mặt cha, Cô Nhiên cao thấp nhìn xem.



” Cha rất tốt…” Cầm lấy cánh tay mềm mại nhỏ mịn, Phong Khiếu Nhiên đặt ở bên miệng hôn hôn, hắn…còn phải chờ bao lâu…



” Cha?” Đối với hành động của cha, Cô Nhiên có chút kinh ngạc.




” Được, nếu cha muốn Nhiên nhi liền cho cha.” Cô Nhiên hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái đáp ứng, hoàn toàn không biết chuyện hắn đáp ứng chính là chuyện gì.



” Tốt lắm…” Phong Khiếu Nhiên vừa lòng gợi lên khóe miệng,” chỉ là ngươi bây giờ còn quá nhỏ, thân thể cũng còn cần điều dưỡng, chờ ngươi thân thể tốt hơn, cha sẽ ôm ngươi.”



” Ân.” Cô Nhiên gật gật đầu.



Lỏa nửa người cuộn trong lồng ngực cha, Cô Nhiên đem chuyện suy nghĩ lo lắng đã lâu quyết định cùng cha nói một tiếng. Nhẹ nhàng cầm lấy tay cha đang di chuyển ở trên người mình, Cô Nhiên nâng đầu lên:” Cha…ta có một chuyện muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”



” Chuyện gì?” Phong Khiếu Nhiên mở ra hai mắt giả mị nhìn khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn.



” Cha… qua mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của lão cha … Nhiên nhi … muốn hồi cốc một chuyến.” Buông tay cha ra, hai tay Cô Nhiên bắt lấy vạt áo cha, thấp giọng nói.



” Ngày giỗ của Cổ Hoài Ý… ngươi cũng nên trở về nhìn xem.” Phong Khiếu Nhiên nhíu mi,” Cha ngày mai đem sự tình giao cho bọn Lục Văn Triết, cùng ngươi trở về.”



” Cha…ngài không cần theo ta trở về, hiện tại là lúc bận rộn nhiều việc, ta một mình trở về là được rồi.” Đối với đề nghị của cha, Cô Nhiên vội vàng lên tiếng phản đối, sau khi hắn trở về tế bái lão cha sẽ trở lại.



” Không được. Cha lo lắng ngươi chỉ có một mình hồi cốc, hơn nữa cha muốn nhìn xem nơi Nhiên nhi trả qua cuộc sống trước kia.” Khẽ vuốt vết thương bên hông, khẩu khí Phong Khiếu Nhiên cũng không để cho phản bác,” chuyện này đã được định.” Trong khoảng thời gian này tuy có nhiều việc, nhưng hắn biết Nhiên nhi trong lòng có tâm sự, lại không biết là chuyện đơn giản thế này. Đối với việc người này luôn thay mình lo lắng, Phong Khiếu Nhiên tiếp tục ” quang minh chính đại” mà hôn lên cánh môi ngọt hương.



” Cha…ngô…” Cô Nhiên vốn định tiếp tục nói đã bị môi cha phủ xuống, bị cái hôn sâu đoạt đi lời sắp nói ra .



Việc Phong Khiếu Nhiên bồi Cô Nhiên hồi cốc xem như ván đã đóng thuyền.